Vào mùa hè năm 2013, có một lần tôi lái xe về nhà lúc nửa đêm, sau khi rời một bữa tiệc. Buổi đêm thì khỏi phải miêu tả gì nhiều khi nó không có gì ngoài bóng tối. Như thường lệ, tôi đi xe sát vào mép đường. Lúc ấy tôi cũng không bật đài radio, thật yên tĩnh, rõ ràng nhất chỉ có tiếng ầm ầm của động cơ xe. Theo thói quen đảm bảo an toàn, tôi thi thoảng lại liếc nhìn tấm gương chiếu hậu và cũng thấy gì nhiều ngoài bóng tối phản chiếu lại.
Phải nhắc lại rằng, tôi đã nhìn về phía sau và không thấy gì cả, tôi chắc chắn về điều đó, chỉ có màu đen dường như vô tận của màn đêm. Nhưng bạn có biết chuyện gì đã xảy ra không? Chỉ khoảng 10s sau khi tôi liếc nhìn gương chiếu hậu như thói quen thì đột nhiên xuất hiện 1 chiếc xe vượt qua xe tôi ở bên trái, đèn pha bật rõ ràng. Dường như lúc này adrenaline trong tôi tăng vọt, cảm giác sợ hãi và tỉnh táo ập tới. Mười giây trước không có gì phía sau, đột nhiên một chiếc xe hơi xuất hiện chớp nhoáng như một ảo giác. Tôi lái xe về nhà trong tình trạng run rẩy và không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Sáng hôm sau, tôi nhận thấy có hai vết xước ở phía sau xe, một vết bên trái và một vết bên phải, không rõ chúng có từ lúc nào nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy rõ vết xước đến vậy.
Trên thực tế có hai khả năng lý giải cho những gì đã xảy ra đêm đó. Một là do trục trặc nào đó, hoặc một lý do nào khó có thể giải thích, chiếc xe này đã bằng một cách nào đó xuất hiện phía sau xe tôi trong vòng 10s sau khi tôi vừa kiểm tra tấm gương. Tuy nhiên, tôi thà lựa chọn tin tưởng lý do này hơn lý do số 2, nó làm tôi sợ hãi khi lái xe một mình vào ban đêm. Đó là: Chiếc xe kia hoàn toàn bình thường, nó đi phía sau và vượt xe tôi bình thường. Tuy nhiên, có thứ gì đó, to, rộng, tối đen đã bám sau xe tôi, che khuất tầm nhìn của tôi qua gương chiếu hậu và để lại những vết trầy xước ở hai bên xe. Và tôi đã vô tình đưa nó về nhà với tôi.
Truyện ma kinh dị số 2: Tin nhắn tự động
Truyện mất ngủ lúc nửa đêm. Ảnh: Internet
Nó xảy ra vào đêm kỷ niệm 20 năm ngày cưới của bố mẹ tôi. Đó là một ngày nắng đẹp, thời tiết hoàn hảo để kỉ niệm cho ngày kết hôn tròn 20 năm của bố mẹ. Rõ ràng đây cũng là một kỉ niệm quan trọng nên bố mẹ tôi đã đặt bàn tại nhà hàng Ý yêu thích của cả gia đình. Bố mẹ và em gái tôi ra trước, tôi bận chuẩn bị quần áo nên sẽ ra sau.
Vào lúc 5:33 khi tôi vừa mới thắt xong cà vạt và điện thoại của tôi đang tắt nguồn bỗng nhiên báo tôi nhận được tin nhắn. Điều này thật kỳ lạ, nó sao có thể xảy ra được chứ. Tôi vừa kiểm tra tin nhắn vừa nghĩ. Hóa ra đó là tin nhắn từ mẹ tôi, nó là một tin nhắn rất lạ với tập hợp nhiều chữ cái và con số ghép thành dòng chữ Cứu tôi với. Ngay lập tức sau đấy, tôi lại nhận được một tin nhắn mới, “Xin lỗi, đó là tin nhắn tự động”. Mặc dù thấy rất lạ, nhưng thấy yên tâm hơn, tôi lại tiếp tục chuẩn bị trang phục đang dang dở.
Vài phút sau, tôi nhận được một tin nhắn khác, lần này là từ bố tôi. Nó cũng là một tập hợp nhiều chữ cái và số bao quanh cụm từ Xin hãy giúp tôi. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng bố tôi hay say xỉn và tin nhắn kiểu này rất lạ nên tôi vẫn đang trấn an mình rằng bố đang đùa. Đúng lúc ấy tôi lại nhận được một tin nhắn mới, “Xin lỗi, đó là tin nhắn tự động”. Bây giờ thì tôi thật sự hoảng loạn. Nửa phút sau tôi lại nhận được hai tin nhắn như vậy y hệt từ em gái tôi. Điều này không thể là ngẫu nhiên được. Tuyệt đối không thể.
Trong tinh thần vô cùng lo lắng, tôi chạy như bay đến nhà hàng nhưng đã bị ngăn lại khi còn cách nhà hàng một đoạn vì có tai nạn xe hơi lớn. Khoảnh khắc ấy tim tôi đập lỗi nhịp và dường như tôi hiểu được điều gì đã xảy ra. Tôi yêu cầu được nhìn hiện trường tai nạn, thật ngạc nhiên, họ cho phép tôi vào. Khi vào hiện trường, hình ảnh đầu tiên mà tôi nhìn thấy không phải là hai xe đổ nát, không phải ngọn lửa đang thổi bùng mạnh mẽ từ xe tai nạn mà là xác chết vô hồn của mẹ, bố và em gái tôi. Tôi yêu cầu ước tính thời điểm tử vong của người nhà – Báo cáo nói rằng họ đã chết ngay lập tức khi va chạm lúc 5:32.
Truyện ma ngắn rùng rợn: Bạn cùng phòng
Những câu chuyện ma đáng sợ. Ảnh: Internet
Chuyện này đã xảy ra với tôi khi đang học tại Đại học Nghệ thuật ở Philadelphia.
Vào năm thứ hai, tôi ở cùng một cô gái tên Kara. Cô ấy là một ca sĩ nhạc Jazz, nhưng sở thích chính lại là Opera. Chúng tôi ở trong một căn phòng nhỏ trên tầng sáu của ký túc xá. Các bức tường ở đây thì mỏng, và cứ tối đến thì cô ấy lại luyện hát. Điều này khiến tôi cũng thức khuya cùng cô ấy luôn. Sau một tháng mất ngủ, tôi đã thuyết phục cô ấy tập hát tại một nhà hát cách đó có một dãy nhà.
Khoảng 8:00 một tối, Kara bảo rằng cô sẽ đi tập đến rất muộn cho một buổi biểu diễn sắp tới và có lẽ sẽ không về phòng trước nửa đêm. Tuyệt vời, tôi nghĩ tối nay tôi có thể đi ngủ thật sớm rồi. Thời gian này tôi khá mệt mỏi khi phải vừa học, vừa làm thêm cả tuần, cứ rảnh là lại phải đi làm nên cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ. Cô ấy nói chúc ngủ ngon và rời phòng.
Tôi nhanh chóng ăn bữa tối rồi chuẩn bị đi ngủ, khi đi đánh răng trước khi đi ngủ mắt tôi đã díu lại, mãi mới đánh xong. Leo lên giường tầng của mình và tôi ngủ ngay lập tức khi vừa đặt mình.
Tả qua một chút về căn phòng của chúng tôi: Khi bước vào thì chỗ ngủ bên tay trái, nhà vệ sinh cũng phía bên đó luôn. Chỗ ngủ của chúng tôi kê giường tầng để tiết kiệm diện tích. Giường tôi phía trên và Kara là giường dưới.
Đang ngủ, bỗng nhiên tôi thức dậy khi nghe thấy âm thanh đóng cửa phòng. Với tay kiểm tra điện thoại thấy lúc ấy là nửa đêm. Đặt điện thoại một bên rồi tôi lại nhắm mắt để ngủ tiếp. Tôi nghe thấy tiếng Kara bước về phía giường ngủ và dừng lại trước giường một chút. Tôi mơ màng nghĩ chắc cô ấy kiểm tra xem tôi đã ngủ chưa, sau đó cô ấy nằm xuống giường. Có điều gì đó rất kỳ lạ. Vì Kara bao giờ cũng phải đánh răng và rửa sạch mặt mũi trước khi đi ngủ, đây gần như là nguyên tắc của cô ấy vậy, dù là có đang trong kì thi đầy căng thẳng hay đang rất mệt mỏi. Tấm nệm bên dưới kêu lên tiếng nhỏ rồi lại im lặng. Tôi thậm chí còn không thể nghe thấy hơi thở của cô ấy.
Sau đó, không nghĩ nhiều tôi thiếp đi và một lần nữa tỉnh dậy khi nghe thấy có tiếng chìa khóa tra vào ổ, cửa mở, Kara bước vào căn phòng với một giai điệu Opera thật ồn ào.
Tấm nệm bên dưới tôi lại kêu lên lần nữa.
Truyện ma rùng rợn số 4: Chuyến xe bus tới trường
Như thường lệ, tôi ngồi trên xe buýt đưa đón học sinh đến trường. Chú tâm nghe nhạc, tôi ít để ý đến các bạn học khác cũng đang ngồi trên xe. Tại một trong những điểm dừng đón, đột nhiên tôi lại chú ý đến xung quanh. Tôi nhìn về phía ngôi nhà nhỏ xe bus đang đứng dừng đó, nhà của Tommy, tôi biết ngôi nhà ấy. Một bàn tay lướt qua cửa sổ xe và vẫy tay ra hiệu để lái xe xe bus di chuyển đi mà không phải đón. “Chắc cậu ấy ốm”, tôi nghĩ thoáng qua như vậy.
Hết một ngày tôi về nhà quây quần cùng gia đình.
Tối hôm ấy tôi đã xem kênh tin tức của địa phương và những gì tôi nghe được làm tôi vô cùng bàng hoàng. Cả nhà Tommy đã bị bị một kẻ tình nghi vô danh giết ngày hôm đó. Sau khi nghe tin này, tôi trở về phòng và lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, tôi lại ngồi xe bus đến trường. Xe chúng tôi vẫn đi qua nhà Tommy do tài xế xe bus không biết tin về gia đình Tommy chiếu ngày hôm qua. Khi tôi chuẩn bị đứng dậy để giải thích cho tài xế chuyện gì đã xảy ra thì một hình ảnh này khiến tôi nhớ mãi không bao giờ quên: Một bàn tay nhợt nhạt lướt qua cửa sổ xe bus, vẫy tay ra hiệu tài xế lái xe cứ tiếp tục đi đi như ngày hôm qua.
Tôi ngồi trên xe bus và sợ hãi.
Truyện ma ngắn rùng rợn số 5: Những ngón tay
Truyện ma đáng sợ kể ban đêm. Ảnh: Internet
Con gái tôi về nhà muộn tối qua, khoảng lúc 11:50 tối. Chúng tôi đón con bé từ bữa tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp. Khi về nhà, chúng tôi đưa con bé đi ngủ luôn vì lúc ấy cũng khá muộn rồi. Sau đó, vợ tôi về phòng ngủ còn tôi thì thức xem bóng đá rồi ngủ quên mất ở phòng khách. Bỗng nhiên tôi tỉnh giấc khi con bé vừa thì thầm gọi tôi, “Bố ơi”, vừa kéo tay áo của tôi. “Bố đoán con sẽ mấy tuổi vào tháng sau?”. “Bố không biết, con yêu”. Tôi vừa nói vừa đưa tay đẩy gọng kính cho tỉnh táo, “Con sẽ bao nhiêu tuổi thế?”. Con bé mỉm cười và giơ ra 4 ngón tay người trong túi áo. Bây giờ là 7:30 sáng. Tôi và vợ đã ở bên con bé gần 8 tiếng đồng hồ mà không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Đến tận bây giờ, con bé vẫn không chịu nói đã lấy 4 ngón tay người ấy ở đâu.
Truyện ma kinh dị số 6: Chiếc điện thoại để quên
Truyện ma kinh dị đêm khuya. Ảnh: Internet
Đêm qua, một người bạn đến rủ tôi đi xem một đêm nhạc tại quán bar địa phương yêu thích của chúng tôi. Sau khi làm vài ly tôi bỗng nhận ra là không thấy điện thoại bên người. Bọn tôi đã kiểm tra kỹ quanh bàn, quầy bar, nhà vệ sinh, hỏi hết mọi người trong quán mà không thấy gì cả. Tôi mượn điện thoại của bạn gọi tìm điện thoại, sau hai lần có ai bắt máy, phát ra tiếng cười khàn khàn trầm thấp rồi cúp máy thì sau không nhận điện thoại nữa. Tôi chấp nhận là đã mất điện thoại rồi, cũng không truy cứu nguyên nhân sao bị mất nữa và về nhà. Thật ngạc nhiên, điện thoại của tôi đang nằm ngay đầu giường, y như vị trí tôi để nó trước khi rời nhà. Và tôi sống một mình.
Nguồn tham khảo: https://phunusuckhoe.giadinhonline.vn/6-truyen-ma-ngan-kinh-di-dung-doc-ban-dem-neu-ban-khong-muon-bi-mat-ngu-c11a288215.html
Để lại một bình luận