Nhắc đến mùa thu, người ta thường nghĩ đến những chiếc lá vàng rơi, tiết trời se lạnh, man mác buồn. Mùa thu mà lòng người bỗng trở nên bay bổng nên có rất nhiều bài thơ mùa thu buồn lãng mạn được ra đời. Nỗi buồn ùa về bất cứ lúc nào mà không hề báo trước. Hãy cùng theo dõi các bài thơ mùa thu buồn mà meohaygiadinh đã sưu tầm dưới đây nhé!
Chông Chênh Miền Nhớ
Em ở nơi nào giữa hai lối mênh mông
Mùa thu chơi vơi hay chân trời hạ đỏ
Đêm cô đơn
Hay bóng chiều nổi gió
Sao bên nào thương nhớ cũng chênh vênh?
Em lạc chốn nào khi thành phố buồn tênh?
Để một gã khờ…
Cứ mải mê đi giữa bến bờ hư – thực…
Câu trả lời phải chăng trong những đêm dài thao thức?
– Những giọt lệ đầy;
…những ký ức xa xôi?
Em ở nơi nào bên cạnh cuộc đời tôi?
Và ai từng nói thu là mùa hò hẹn?
Ôi những kẻ đã một thời thầm thương, nhớ lén
Duyên nợ tan rồi
Uất nghẹn một hoàng hôn…
Buồn Thu
Nắng đã ươm vàng lên mắt thu
Người ơi, phố cũ cũng sang mùa
Lá rơi xao xác thềm Đại Nội
Nơi ấy có buồn, thu tới chưa?
Nơi đây thăm thẳm cuối chân trời
Tôi biết tìm đâu? – Mệt rã rời…
Hoàng hôn u uất chiều khói lạnh,
Nghe lòng da diết một chia phôi
Có phải em về trong thoáng chốc,
Mơ hồ xiêm áo giữa trời hương?
Hoa trắng, em cài lên mái tóc
Có nghĩa nghìn thu cũng lỡ đường?
Cố đô đất mộng ngàn năm đã…
Đời tôi đơn giản chẳng mơ nhiều
Thu ấy, người đi là vĩnh biệt,
Tôi vẫn cho mình được nhớ, yêu…
Mùi Hương
Rồi bất chợt lòng mưa như thác đổ
Giữa canh khuya loang lổ những ánh đèn
Đêm lấp loáng mắt thu vàng mấy độ
Ướt mơ hồ một nỗi nhớ không tên.
Tôi – lữ khách: bước chân thời xa vắng,
Đói mặt trời và khát những hồn trăng
Em tôi ơi? Sao em chẳng nói rằng…
Hồn lạnh lẽo, nghìn chiều tan vô vọng.
Là em thôi! Xin chớ là ngọn sóng;
Chớ là mây, là gió, những ngàn xa:
– Rong rêu là thân xác những mùa hoa;
Sóng lay lắt sẽ chìm trong biển lớn.
Tôi – lữ khách: mắt vàng trăm thu chết
Chỉ ước mơ một nỗi nhớ đời thường
Mái tóc xanh xin chớ là xuân, hạ…
Để thơm hoài một thuở vẫn còn hương!
Khát Thu
Mùa thu hỡi! Chiều nay sao lỗi hẹn?
Phố không em, song cửa đã im chìm
Mưa bâng khuâng rắc buồn trên lối ngỏ
Em không về… nghìn lá đổ trong tim!
Ta gánh nắng rải chiều lên tóc gió
Bạc nửa hồn môi nhớ một bờ môi
Phố khơi vơi lệ hoen mờ mắt đỏ
Trong u mê ta vẫn ngóng trông vời…
Tình sắp hát khúc giao mùa lần cuối
Em bên kia còn tiếc nuối điều gì?
Sao chưa hóa thành loài hoa không tuổi,
Để nhuốm vàng trên muôn nẻo đường đi?
Ven trời cũ không gian sầu ớn lạnh,
Phố vắng em vàng vọng đến không ngờ
Mà ta nữa, uống ngàn năm đắm đuối,
Trắng nửa đời vẫn khát một chia phôi?…
Mơ Thu
Mới chớm Giêng sao hồn em đã Hạ,
Anh sang Thu em sẽ ở nơi nào?
Mùa không tuổi nhưng mình đâu hoài trẻ,
Để mơ hồ năm tháng kiếm tìm nhau?
Em đã đến mà như chưa từng đến
Vội vàng bay theo những cánh chim trời
Từ độ ấy mùa thu không còn nữa…
Người hóa thành sương khói buổi chia phôi!
Anh khẽ gọi tên người thêm lần cuối
Xót xa tìm trong nỗi nhớ heo may
Thu bặt tín những đường trần lối ngỏ
Giấc mơ nào anh uống để mà say?
Sẽ nhớ lắm mùi hương năm tháng ấy,
Biền biệt rồi ai biết có còn không?
Chợt nghe rét giữa hoàng hôn gió lộng
Hư vô trôi theo vạt nắng bềnh bồng
Anh muốn gối cả chiều nghiêng ánh tím,
Để mơ em xa vắng nẻo mây mù
Nhưng thao thức nên nỗi buồn ngọt lịm,
Hóa êm đềm lảnh lót những lời ru…
Anh Về Thăm Em
Anh trở về đây nơi chốn cũ
Quán quen nho nhỏ góc cuối đường
Đứng cạnh bờ sông xanh biêng biếc
Nước dạt bèo trôi lắm vấn vương
Anh đã về đây với cảnh xưa
Đường quen lưu luyến chút duyên thừa
Dư âm thuở trước buông hò hẹn
Cô quạnh thân gầy gió lạnh đưa
Thấm thoắt bốn mùa trôi nhanh quá
Vàng thu cõng nắng tự bao giờ
Đường còn bao chặng e khó nhớ
Những hồn thơ cũ đã nhạt mờ
Em ơi nơi đó có vui không
Liệu có trời xanh, có nắng hồng?
Thu về bên cõi thiên thu ấy
Có biết một người vẫn hoài mong?
Chiều vắng chân trời chẳng bóng mây
Tội lắm em ơi lá rơi đầy
Từ lúc phân ly tình đôi nửa
Thu đã hóa già. – Đâu thơ ngây?
Đôi thu tròn mộng tròn tan vỡ
Người chốn xa về viếng chốn xưa
Chiều xuống dương tà soi trăng úa
Mộ đã xanh màu xanh gió mưa
Lệ nhạt đôi hàng mắt hoen thâm
Khói thuốc loang mờ bóng chiều râm
Đời em như đóa phù dung trắng:
Anh đã chết rồi, tự trong tâm…
Tặng Cho Em
Bài thơ tình anh viết tặng riêng em
Gom yêu thương đem về từng cơn nhớ
Nhìn gió thu lòng anh còn bỡ ngỡ
Dặn lòng chờ, chờ đợi, đợi chờ ai?
Khi màu yêu đã đôi chút tàn phai
Những ngày mưa đêm dài không em hỡi?
Đối với anh tình còn xa vời vợi
Vì trong em đâu còn đợi và mong
Và môi hôn đã cạn hết lửa nồng
Anh không phải người em luôn trông ngóng
Tim thương nhớ mỏi mòn trong hi vọng
Đôi bàn tay vẫn đợi một dòng thư
Tình phai dần theo những hạt lệ dư
Thơ buồn theo tháng năm từ dạo ấy
Em bé nhỏ còn yêu anh không vậy?
Yêu nhé em, anh đang đợi nơi này…
Ai?
Lá thay màu mà đã đến thu đâu?
Ai mãi ngóng mối tình đầu dang dở?
Hoa tàn phai dẫu chưa hề kịp nở
Ai bước đi, cho ai nhớ ai chờ
Ướt mắt ai rồi, mưa đã đến đâu?
Lệ hoen mi thấm giọt sầu chua chát
Tình đã tan nhưng tình đâu đã nhạt
Gió lạnh bạt ngàn, vạt áo ai bay?
Rượu đầy ly sao ai đã thấy say?
Tiếng nấc nghẹn ngào ai hay ai biết?
Mỏi mòn trông những dòng tin ai viết?
Ai đợi chờ, ai biền biệt trùng khơi?
Ai nói quên những vẫn nặng sầu vơi?
Ai tả tơi, ai buông lơi cùng nắng?
Ai thương nhớ, ai tối ngày thầm lặng?
Ai chờ ai, ai cay đắng chờ ai?
Mưa Thu
Sớm nay trời giăng mưa nhỏ
Giọt sầu ngỏ xuống hồn thơ
Mùa thu chưa vàng rực rỡ
Mắt tôi màu trắng mây mờ
Em nơi phương trời xa ấy
Hôm này có thấy mưa không?
Chốn xưa bây chừ vẫn vậy,
Một người mỏi mắt chờ mong
Sớm nay trời giăng mưa nhỏ
Giao thoa nỗi nhớ bồi hồi
Nhạc Trịnh ngân lên khe khẽ
Đủ làm tan nát hồn tôi…
Em Về
Em về hương thu trong mắt xinh
Rải khắp phố quen những chút tình
Trời sang mùa mới, em thay áo
Có nhớ mùa xưa: chuyện chúng mình?
Em về bàn tay nắm bàn tay
Thênh thang ngõ phố thoảng heo may
Em về phố vắng mơ màng nhỉ?
Vàng rót môi hôn, nắng chiều này!
Em về mùa thu thật đậm đà
Mây chiều phiêu lãng hát tình ca
Thuở ấy đi đâu, lâu chẳng gặp
Chắc bận phương nào nơi xứ xa?
Em về đường phố rộn đâu đâu
Thu tôi vàng võ vẫn sầu sầu
Em về non nước bình yên quá
Mà giết lòng tôi ai biết đâu?
Em về tôi buồn tình nhạt nhòa
Áo quần xộc xệch, tóc lòa xòa
Những gã đợi chờ ngu ngốc quá
Điên tình, viết mãi chuyện trăng hoa.
Mưa Chiều Thu
Mưa rồi em, mưa nhòa nhạt chiều thu
Mưa mịt mù phía chân trời xa ấy
Em có thấy mưa đang rơi không vậy?
Có nhớ anh? Hay có thấy thu nào?
Thu năm nào mình yêu những hạt mưa
Thu năm nay vẫn mưa hoài lặng lẽ
Anh vẫn yêu những cơn mưa nhè nhẹ
Nhưng mưa về anh chợt thấy buồn tênh
Chiều khuất xa dần – Phố vắng vào đêm
Thu đi mất đông về mưa giá buốt
Còn mình anh với màn mưa gầy guộc
Khoảng trống dại khờ – Chuốc lấy tình say
Em xa rồi nhưng anh vẫn còn đây
Chờ thu đến với mưa chiều tháng tám
Dù mưa xuống một mình anh lạnh lắm
Cứ âm thầm say đắm với tình đau…
Bên Này Nỗi Nhớ
Tôi ngồi buồn bên gác quán ngày xưa
Bỗng lạc lõng những nơi mình hò hẹn
Từ độ ấy thu buông lời tiễn biệt
Vàng cả hồn tôi, da diết phố sang mùa
Mưa đã rớt phía bên này nỗi nhớ
Ở nơi nào có ướt áo em không?
Thu mãi mãi trong tâm người chờ đợi
Một lời thương em có giữ trong lòng?
Phố lặng lẽ khi ánh chiều rực tím
Dẫu còn mưa nhưng ánh nắng trong ngần
Chờ không gặp, một đời tôi tìm kiếm
Gió ơ hờ khúc hát tuổi thanh xuân
Tôi về lại phía bên này nỗi nhớ
Bước bên nào cũng nghiêng phía bên kia
Mảnh tường trắng đời vô tri, sỏi đá…
Cũng xót thương cho một cuộc chia lìa
Tôi trở về những chốn xưa, lạ quá!
Lối tôi đi ngày tháng đã phai màu
Tình là muôn lời ngọt ngào dối trá,
Xa cách rồi ta trả lại cho nhau!?
Một Chiều Thu
Trời giăng mây tím gợi hoàng hôn
Lạc lõng gió thu dạ bồn chồn
Lá rơi ngõ vắng lòng hiu quạnh
Nắng đến bên chiều – tạnh mưa chưa?
Lối quen dạo ấy những ngày xưa
Sớm đón chiều đưa mỗi thu về
Giờ tay cô lẻ lau dòng lệ
Hồn lạc nơi nào? Nghe tim đau
Thời gian hờ hững vẫn trôi mau
Cớ sao ký ức chẳng phai màu ?
Vẫn trông vẫn đợi – chờ ai đến?
Nhặt lá thu vàng… rơi nơi đâu?
Không Còn Thu Nữa
Trách làm chi nỗi buồn khi tình chết
Gió chiều thu mở lối vết thời gian
Cửa tình yêu khép hở chốn hoang tàn
Ai bước qua? Cho tình vào quên lãng…
Ta nhâm nhi điếu thuốc trong khúc nhạc
Nghe lòng buồn man mác đợi đông sang
Nắng thu ơi xin lỗi chẳng ngó ngàng
Ta mất người khi thu ngang ngõ vắng
Hờn giận thu trong cô đơn thầm lặng
Hay hận người khi lá úa trăng phai ?
Có khi ta lại tự thấy mệt nhoài …
Rồi trơ trọi chẳng đoái hoài gì nữa
Ôi bơ vơ giữa trời thu đầy gió
Chút mưa buồn rơi nhẹ lá phôi phai
Tự nhủ mình đã quên bóng hình ai
Tự nhủ rằng không còn mùa thu nữa…
Tháng Mười Về
Tháng mười về trời đã bắt đầu mưa
Những cơn mưa chớm mùa đông giá rét
Thu xơ xác vướng ngang chiều tiễn biệt
Vạt nắng xiêu chờ đợi gió giao mùa…
Tháng mười về, trời bạc, bóng mây thưa
Người trả tôi một mùa mưa trắng xóa
Trả lại tôi đường tình chia đôi ngả
Bỏ phố buồn vội vã giữa trời không
Tháng mười về khói thuốc rớt mông lung
Biết tìm đâu một mùa hoa cúc nở?
Chỉ còn đây những khoảng trời nhung nhớ
Tách cà phê ngọt lịm chẳng vơi niềm
Người ngược xuôi trên những phố êm đềm
Gió rét ấy cũng chọn người để mến
Biết tôi đi, đi hoài nhưng không đến
Gió thương buồn âu yếm khúc tình si
Và tháng mười, ôi những cánh thiên di
Sải rộng cánh tìm riêng mình êm ấm
Con phố quen tôi về nay lạ lẫm
Chỉ xác cây trắng lạnh mối duyên tình
Tháng mười về chẳng rét buốt nàng Bân
Nhưng vẫn giá con tim gầy giữa phố
Ôi! Đâu hỡi? Những chiều xưa nắng đổ
Của một thời hai đứa vẫn còn yêu…
Thơ mùa thu buồn lãng mạn đầy tâm trạng mà chúng tôi giới thiệu là những bài thơ về tình yêu buồn vào mùa thu lá rơi mà meohaygiadinh muốn gửi tặng các bạn, hy vọng bài thơ mùa thu buồn trên có thể giúp các bạn giải tỏa được phần nào những cảm xúc trong lòng. Còn rất nhiều bài thơ hay trong Thơ chọn lọc các bạn vào tham khảo nhé.
Để lại một bình luận