Mùa đông khiến người ta muốn gần gũi và mang đến nhiều cung bậc cảm xúc. Dù mùa đông ảm đạm và lạnh giá nhưng cũng không thiếu đi sự lãng mạn trong mắt các cặp tình nhân. Cùng tìm hiểu những bài thơ tình mùa đông hay mãi theo năm tháng được meohaygiadinhsưu tầm và tổng hợp nhé!
Những bài thơ hay về mùa đông
Đêm bơ vơ mặc sương rơi thấm lạnh,
Tự ru hồn giữa vô vọng triền miên.
Trong âm thầm nghe nỗi nhớ gọi tên,
Rồi ẩn hiện…thuở êm đềm mộng mị…
❉✼❃
Chiều Đông buồn sương mù giăng khắp lối
Gió khẽ vờn đưa nỗi nhớ chênh chao
Hởi em ơi giá rét có tràn vào ?
Có thấy lạnh ? Có âu sầu thấp thỏm ?
❉✼❃
Chiều lặng lẽ ! Như đông này đến sớm
Áng mây buồn vội rón rén trôi qua
Em bên hiên chải vội mái tóc ngà
Nghe đông đến xót xa bờ hiu quạnh.
❉✼❃
Em yêu hởi ! Phương này anh đã lạnh
Rét choàng ôm khiến cảnh tái tê sầu
Anh một mình ! Hoài mãi nhớ về nhau
Muốn bên cạnh tâm đầu xua giá buốt.
❉✼❃
Nay đông về lòng nghe tê lạnh quá
Lời yêu thương nay cũng đã xa rồi
Bao nỗi niềm nghe khắc khoải đầy vơi
Người xưa hỡi, còn nhớ lời hẹn ước.
❉✼❃
Ngoài trời khuya gió đông về lạnh buốt
Em một mình với gối chiếc cô phòng
Khóc cho đời dang dở một ước mong
Khi cố quên lòng càng thêm nức nở.
❉✼❃
Thu vội vã trôi vào nơi vô định
Đông lạnh về vây kín mọi miền xa
Cho thương đau sâu lắng nét nhạt nhòa
Thơ nghiêng ngã vỡ òa bao nhung nhớ.
❉✼❃
Đông buốt giá khiến lòng ai hiu quạnh
Nụ hoa tình canh cánh nỗi sầu đau
Mới ngày nào còn vẫy gọi tên nhau
Mà giờ đây lẽ nào ta quên lãng.
❉✼❃
Tiếng yêu xưa lụy tàn theo năm tháng
Để cõi tình khô cạn cả bâng khuâng
Nhớ thương ai mơ ước cái ” đã từng ”
Đêm mộng mị nghe sầu đông dịu vợi…
❉✼❃
Chiều hôm nay trời nổi cơn giông gió
Đông đã về sương khắp ngỏ phủ giăng
Người phương xa có còn nhớ hay chăng
Lời hẹn ước với vầng trăng nguyên thuỷ.
Thơ ngắn về Mùa Đông hay 11
Đông giận gì mà lạnh thế Đông ơi
Tia nắng ấm thôi cười khi thức dậy
Chiếc lá úa trút rời cành run rẩy
Sắc mùa Thu lộng lẫy đã xa rồi.
❉✼❃
Tim thắp lửa nụ hôn đầu ngọt lịm
Đông đã về chúm chím nụ tình si
Kề bên em anh khe khẽ thầm thì
Mãi yêu nhé rèm mi hờ khép nhẹ…
❉✼❃
Em trở về…đón đông lạnh niềm thương
Con phố nhỏ con đường bao nỗi nhớ
Ghế đá công viên còn đây bỡ ngỡ
Chỉ riêng tình mình…vàng võ phôi phai.
❉✼❃
Đông thiếu anh môi hường như héo úa
Nét tươi cười phảng phất chút sầu vương
Nhớ khi anh ôm trọn nỗi niềm thương
Em say đắm gục tìm vùng ngực ấm.
❉✼❃
Đông thiếu anh thấy trong lòng ướt đẫm
Giọt châu vàng cứ trực lăn trào rơi
Vắng đâu đây mắt nai luôn rạng ngời
Câu luyến ái âm thầm chôn tận đáy.
❉✼❃
Đông thiếu anh lửa tình thôi bùng cháy
Cho hương yêu bớt mật ngọt say nồng
Tình yêu cũng thôi e ấp tim hồng
Bao nhung nhớ tạm gác cùng giá lạnh.
Bài thơ tình mùa đông ngắn ý nghĩa đẹp
Sửa soạn cho mùa đông
Một chút gió đêm nay cho đủ rét
Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng
Ở trên sao sáng để em sang
Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở
Hương của cỏ và độ nồng hơi thở
Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn
Như que diêm phải cháy những đầu hôm
Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt
Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác
Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay
Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay
Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết
Mùa dông tới làm sao em biết
Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng
Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông
Đường đi học thênh thang loài mây rớt
Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết
Khi vô tình gọi lại tuổi tên người
Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai
Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp
Một chút núi của bầu trời xa tắp
Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh
Em có nghe rất khẽ ở bên mình
Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh
Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh
Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông
Em có nghe lửa ấm ở trong lòng
Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống.
Một chiều đông
Chiều nay một chiều đông
Nghe thèm giọt nắng hồng
Thèm một vòng tay ấm
Cho đời bớt mênh mông
Người ơi đông bên nớ
Có nhiều tuyết rơi không
Bên ni đông không tuyết
Chỉ bão tuyết trong lòng
Nhớ về đông năm ấy
Tuyết trắng phủ đầy cây
Trắng như màu áo cưới
Môi mắt nhìn đắm say
Rồi mùa đông lại sang
Cuộc tình lỡ, tan hoang
Tuyết vẫn trắng đầy lối
Trắng, như màu áo tang
Chiều nay một chiều đông
Dù có giọt nắng hồng
Dù có vòng tay ấm
Vẫn nghe buồn mênh mông
Chiều nay, một chiều đông…
Mùa đông xa nhau
“Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em.
Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ.
Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt.
Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.
Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không?
Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt…
Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất.
Mùa đông về em có lạnh lắm không?
Ở bên này trời vừa mới vào đông.
Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng.
Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ.
Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau…”
Cô đơn tháng mười hai
Trời lập đông, tháng mười hai se lạnh
Một mình anh đi gữa phố đêm khuya…
Nghe thấm lạnh từ trong lòng nổi nhớ
Bóng hình người con gái đã thương yêu….!”
Tháng mười hai, còn chút gì vương vấn !
Bao yêu thương, lưu luyến buổi ban đầu…
Lần hò hẹn mắt nhìn nhau nồng ấm
Lời yêu thương đã nói tận đáy lòng…
Tháng mười hai, trời vẫn còn mưa muộn
Nhìn mưa rơi lất phất lại thêm buồn…
Bao yêu thương dâng đầy theo ngày tháng
Sâu thẳm lòng anh nổi nhớ không nguôi…
Tháng mười hai, anh trầm ngâm lặng lẽ
Gom hết lại bao thương yêu, nhung nhớ…
Anh mang theo trên đường đời vô định
Bóng hình em sâu thẳm tận lòng anh…
Mùa đông
Hà Nội bây giờ lạnh phải không em?
Mùa đông đến trong đêm trời trở gió
Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ
Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về
Hà Nội mùa đông lại dài lê thê
Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi
Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi
Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh
Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh
Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa
Tất cả giờ đây còn lại là một nửa
Một nửa đại dương bão tố đêm ngày…
Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may
Với cái lạnh của một chiều lạc bước
Với những gì mà anh không biết trước
Và với em, nhưng là của ngày xưa
Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa
Không thấy tóc em một chiều ướt át
Hay những mảnh thư dại khờ rách nát
Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm
Đợi chờ sao em một phút nắng lên?
Để trở về với dòng đời tấp nập
Để trở về đắng cay trong sự thật
Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em…
Gió bấc
Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung,
Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn,
Nước tràn sông rộng, thuyền không bến,
Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.
Khi bóng hoàng hôn giục én bay,
Hương buồn man mác lướt qua cây,
Có ai nghe thấy gì trong gió?
Cả một thời xưa đọng ở đây.
Anh sẽ về viết tiếp tháng 12
Anh sẽ trở về tháng 12
Để mùa đông chẳng tần ngần bên hiên cửa
Ngày chẳng xa và đêm qua chẳng vội
Anh sẽ về viết tiếp tháng 12.
Anh sẽ trở về tháng 12
Để được ôm vai gầy áo mẹ
Nghe những lời ru ầu ơ thủa bé
Khúc ca dao cổ tích nhiệm màu
Anh sẽ về con đường đôi lứa đợi chờ nhau
Mãi chạy dài trong tận cùng kí ức
Về một mùa hoa cải bên sông
Có cô gái đợi ai chưa lấy chồng
Anh sẽ về ngang ngõ mùa đông
Để tìm về thời ấu thơ trẻ dại
Buổi chiều hôm ngóng trông mẹ đầu ngõ
Dáng liêu xiêu, mong manh tấm áo sờn
Anh sẽ về để cảm nhận chút cô đơn
Tìm thấy mình trong bộn bề nỗi nhớ
Nỗi nhớ thời gian trong từng hơi thở
Để hiểu thế nào là hạnh phúc, niềm vui
Anh sẽ trở để tìm lại bấy nhiêu thôi
Của một thời, ai đi rồi tiếc nuối
Để viết về những bộn bề kí ức
Anh sẽ về để viết tháng 12.
Vòng tay mùa đông
Khi giá rét mưa phùn cùng tràn xuống
Bàn tay ai tê cóng nước chạm vào
Nhớ thân gầy cha quê nhà chẳng khỏe
Giữa gió mùa giữa cái lạnh buốt xương…
Ngôi nhà nhỏ núp dưới bóng quê hương
Có bụi chuối gió đưa thêm xào xạc
Có cánh cửa khép hờ cùng gió bão
Đựng niềm vui, tiếng cười nói rộn vang…
Khi xa nhà, khi đông lạnh đã sang
Con nhớ nhà nhớ ổ rơm ngày ấy
Nhớ vòng tay… mẹ ơi… sao quen thuộc…
Giữa mùa đông bỗng thấy ấm lạ lùng…
Anh còn có nhớ chuyện ngày xưa
Bình minh lên không bừng sáng mùa đông
Em lang thang tìm lại một tấm lòng
Tim thổn thức giữa ngày dài tê buốt
Gọi tên anh trong khúc nhạc dạo buồn
Ở nơi nào anh có nhớ em luôn
Hay đường xa chia hai đầu nỗi nhớ
Hay thời gian làm mờ đi tất cả?
Chỉ còn em với năm tháng đợi chờ
Bóng hình anh ẩn hiện vẩn vơ
Em thi sĩ tìm hoài mà không thấy
Cây trút lá cây buồn biết mấy
Nhớ chăng anh đã có một thời?
Hơi lạnh mùa đông giăng khắp nơi nơi
Đường tình sử – vết chân xưa hoá đá
Chuyện yêu nhau ai đâu mặc cả
Sao anh đành ngả giá tình ta?
Anh thường kể em nghe chuyện đời hoa
Đã bao lần chờ ong bướm chở lại
Mùa đông này đi giữa mùa hoa dại
Mùa đông cô đơn
Kìa mùa đông và những cơn mưa lạnh buốt
Giá băng trên những nẻo đường quen
Em ướt lạnh, tìm trong tro tàn cũ
Mảnh ấm nào ngọn lửa tình tan phai
Em vẫn thấy những ngày mai vẫn đến
Những ô cửa buồn, cả những nẻo đường quen
Những kỷ niệm sao ảo mờ lạnh lẽo
Băng giá con tim, với những mỏi mòn
Con phố nhỏ co ro trong gió bấc
Nguội lạnh cả rồi phải không anh
Tình yêu ấy, âm ỉ chưa một lần bùng cháy
Đã âm thầm tắt ngấm giữa mùa đông
Em vẫn về trên những kỷ niệm quen
Giữa tro tàn nguội lạnh anh còn để lại
Con tim em sao cố tình ngu dại
Níu một còn tim đã quá xa xôi?
Con phố cô đơn lạc lõng giữa mùa đông
Sao lạnh quá phố thưa người thảng thốt
Vô tình thôi một lần anh bước
Xa quá rồi không níu nổi bàn chân…
Em mải miết chạy trốn những hạt mưa
Sao đôi mắt vẫn phủ mờ sương ướt?
Ngược phố thời gian không anh còn phía trước
Phía sau kia, chỉ một khoảng đau thương…
Lá mùa đông
Người đi rồi… áo mùa thu khép lại
Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh
Buồn của tôi thay lá mọc trên cành
Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác.
Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát
Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay
Trời mùa đông có vội vã hết ngày
Lá có kịp đón một mùa thu nữa?
Người đi rồi khép điều gì trong mắt
Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi
Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi
Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất.
Một mùa đông
Đôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói,
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Yêu hết một mùa đông
Không một lần đã nói,
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Trời hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi,
Qua rồi mùa ân ái:
Đàn sếu đã sang sông.
Em ngồi trong song cửa
Anh đứng dựa tường hoa,
Nhìn nhau mà lệ ứa,
Một ngày một cách xa.
Đây là dải Ngân Hà,
Anh là chim Ô Thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước
Một đêm một lần qua.
Để mặc anh đau khổ,
Ái ân giờ tận số,
Khép chặt đôi cánh song
Khép cả một tấm lòng.
Mùa đông
Hà Nội bây giờ lạnh phải không em?
Mùa đông đến trong đêm trời trở gió
Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ
Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về.
Hà Nội mùa đông lại dài lê thê
Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi
Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi
Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh.
Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh
Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa
Tất cả giờ đây còn lại là một nửa
Một nửa đại dương bão tố đêm ngày.
Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may
Với cái lạnh của một chiều lạc bước
Với những gì mà anh không biết trước
Và với em, nhưng là của ngày xưa.
Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa
Không thấy tóc em một chiều ướt át
Hay những mảnh thư dại khờ rách nát
Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm.
Đợi chờ sao em một phút nắng lên?
Để trở về với dòng đời tấp nập
Để trở về đắng cay trong sự thật
Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em.
Hơi ấm mùa đông
Gió bấc từng cơn sắp thổi về
Mây đen trà xuống phía bờ đê
Thương người bận bịu bao công việc
Nhớ bạn lo toan khắp mọi bề
Giá lạnh ập vào ôm gối lẻ
Buốt tê ùa tớí đắp chăn mê
ước mong Đông tới chung khăn ấm
Hạnh phúc đơm bông trọn ý thề.
Đông về xa anh
Đêm qua gió lạnh tràn về
Đơn côi gối chiếc tái tê trong lòng
Giờ này em có biết không?
Thu tàn sắp hết mùa đông bắt đầu
Sao mình cứ mãi xa nhau?
Để tim khắc khoải nỗi sầu tâm can
Chia ly thương nhớ vô vàn
Tình như con sóng nát tan trong lòng
Bao nhiêu mộng ước chờ mong
Đừng làm phai nhạt má hồng nghe em?
Anh nằm thao thức trong đêm
Nhớ bao kỷ niệm êm đềm biết không?
Tình yêu như ngọn lửa hồng
Sẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng.
Mùa đông nỗi nhớ
Mùa đông hiu hắt nhớ người
Bài ca ngày đó xa xôi
Em hát lời như tuyết đổ
Mùa đông ngày ấy anh ơi.
Mùa đông làm em nhớ quá
Thèm vòng tay nụ hôn đầy
Nhớ nhau chiều đông tàn tạ
Lời nào cuối nẻo chân mây.
Tuyết rơi! rơi ngập hồn em
Làm sao anh ơi nhớ quên
Mùa đông ru tình xanh biếc
Mùa đông mùa đông gọi tên.
Ngủ vùi bên tình mùa đông
Như xưa ân ái mặn nồng
Yêu anh yêu anh mùa đông
Tình anh, tình anh mênh mông.
Mùa đông còn đó nỗi buồn
Tuyết rơi trắng cả mười phương
Anh có còn bên em nữa?
Để em môi mắt dỗi hờn.
Đêm mùa đông
Chút lạnh về đã ghé đến nơi em
Mưa hắt hiu ngoài thềm nghe lá đổ
Hạt sương rơi níu bước chân ngọn gió
Mây giăng bay ngõ nhỏ lối em về.
Chiều hoàng hôn nhuộm tím chốn sơn khê
Căn nhà vắng nằm kề bên góc phố
Vẫn hoang lạnh mà sao anh cứ ngỡ
Như có em đang về cuối con đường.
Đêm trăng gầy thả bóng xuống cành dương
Ánh vàng vọt xuyên qua nhành kẽ lá
Gió từng cơn trèo vai gầy vội vã
Đi theo sau giá lạnh buốt mùa đông.
Anh chợt mơ về một bếp lửa hồng
Căn nhà nhỏ nơi miền quê xa ấy
Tiếng vạc đêm chợt giật mình thức dậy
Le lói ánh đèn bên cửa sổ nhà ai.
Trên đây là bài thơ tình mùa đông hay mãi theo năm tháng mà meohaygiadinh muốn gửi tặng các bạn. Tuy có ít bài thơ về mùa đông nhưng hy vọng những bài thơ này cũng đủ mang đến cho các bạn những cảm xúc đẹp nhé. Còn có rất nhiều bài thơ hay khác về mùa đông trong phần Thơ chọn lọc mời các bạn vào tham khảo nhe.
Để lại một bình luận