Mùa đông khiến người ta nhớ nhiều hơn, yêu nhiều hơn, nỗi buồn kéo theo nỗi buồn nhiều hơn. Vì điều này, những người cô đơn sẽ cô đơn hơn trong mùa đông. Để vơi đi nỗi buồn của mùa đông lạnh giá, bài viết hôm nay meohaygiadinh muốn gửi đến các bạn những chùm thơ tình lục bát mùa đông sưởi ấm.
Những bài thơ tình lục bát về mùa đông hay nhất
Tuyển chọn bài thơ tình mùa đông cực hay dành tặng tất cả các bạn yêu thơ. Đây là những bài thơ tình mùa đông mới nhất.
Phố Quê Mùa Đông
Tác giả: Nho Đoàn
Gió mùa thổi lạnh phố quê
Mưa chiều ướt cả lối về nhà tôi.
Thu vàng nay cũng qua rồi
Trăng chiều đi vắng hay trôi phương nào.
Còn cơn gió lạnh thì thào
Gieo bao nhiêu hạt mưa vào phố quê.
Xin em chút nắng gửi về
Hong khô cho ấm phố quê lạnh lùng.
Muốn thăm nhưng cứ ngại ngùng
Ngỏ lời e họ nói đừng có sang.
Mong ai gửi chút nắng vàng
Ấm thêm nỗi nhớ cho nàng thắm môi.
Chiều nay trời đã lạnh rồi
Mưa rơi mấy hạt phố tôi nhạt nhoà.
Mây đưa nỗi nhớ đi xa
Chở chở về nắng ấm như quà em trao.
Thương mắt biếc nhớ má đào
Nụ hôn nồng ấy ngày nào còn không.
Mùa Đông Trong Em
Tác giả: Hạnh Nguyễn
Mùa đông em đến rồi sao?
Trời se se lạnh xôn xao lần tìm
Gió lùa hơi lạnh vào Tim
Gió buông nũng nịu lẫn chìm tóc em
Thương em yểu điệu vai mềm
Gió thì thào thổi lướt êm má đào
Em nghiêng mặt ngắm mây cao
Tình em lưu luyến dâng trào say mê
Mây vờn ôm gió gọi về
Thả từng giọt lạnh tái tê hao gầy
Anh đi khắp đó cùng đây
Bồng bềnh anh vẫn ôm đầy tình em
Hững hờ sương thả môi mềm
Dịu dàng gió thổi nỗi niềm em yêu
Đông lạnh che lối nắng chiều
Hây hây má thắm tim yêu tình nồng.
Gió Mùa
Tác giả: Đặng Minh Mai
Gió mùa bất chợt tràn về
Hà Thành lạnh giá tái tê sắc trời
Mặc thêm áo ấm em ơi!
Để em không lạnh để môi mãi hồng
Tặng em khăn ấm mùa đông
Quàng vào em nhé cho lòng anh vui
Sợ khi mưa lạnh sụt sùi
Em ho em yếu bùi ngùi lòng anh
Gió mùa kéo tới thật nhanh
Chắn đông anh gạn gió lành cho em
Lựa ra sợi nắng thân quen
Anh đem sưởi ấm tan rèm mùa đông
Tặng em một trái tim hồng
Cháy bùng ngọn lửa tình nồng trong anh
Xua tan giá rét thật nhanh
Gió mùa đông bắc xin đành rời xa.
Tình Yêu Còn Mãi
Thơ: Đức Trung – TĐL
Đông về xa cách em ơi
Mây mù bao phủ một trời heo may
Xạc xào lay động hàng cây
Lẻ loi cánh nhạn tung bay giữa trời
Nỗi buồn sao thấy chơi vơi
Em đi xa vắng nửa đời ngóng trông
Còn đâu môi thắm má hồng
Còn đâu tha thiết mặn nồng môi hôn?
Còn đâu khuya sớm chiều hôm
Bên nhau say đắm tay ôm ngọt ngào
Còn đâu những tối đếm sao
Thấy ngàn sao sáng lẩn vào mắt em
Còn đâu khúc khích mỗi đêm
Lời em thủ thỉ ấm êm tình nồng
Xa rồi anh vẫn đợi mong
Tình anh mãi mãi như dòng sông quê
Ai đi xa chẳng nhớ về
Trong tim in đậm lời thề sắt son
Dù cho sông cạn đá mòn
Tình yêu ta sẽ mãi còn nhé em!
Đông Lạnh
Tác giả: Phan Thanh Tùng
Ta thương bóng dáng mùa đông
Cô đơn lạnh vắng giữa dòng nước xa
Nhiều lần nghỉ đến tình ta
Từng hạt châu đổ thiết tha đêm buồn.
Mưa ơi thôi hãy ngừng tuông
Cho em phương đó luôn luôn ấm nồng
Cuộc đời mang nỗi hoài mong
Với bao lo lắng mênh mông tháng ngày.
Từng chiều nhìn áng mây bây
Hồn như đau thét đắng cay thật nhiều
Phận nghèo chịu lắm cô liêu
Nên đành buông thả em theo chồng rồi
Nụ cười lạc mất bờ môi
Nằm nghe tiếng gió tình thôi đợi chờ
Trăng non soi bóng lu mờ
Ta còn tìm mãi vần thơ lỡ làng.
Nỗi Nhớ Bẻ Đôi
Tác giả: Đặng Minh Mai
Thương anh em giữ câu thề
Gom bao nỗi nhớ nghiêng về bên anh
Uốn cong hết những ngọt lành
Khép đôi mi lại tròng trành bâng khuâng
Đông về anh có lạnh không
Có nghe se sắt khi lòng thiếu em
Có nghe tim lạnh từng đêm
Khi hai ta vẫn môi mềm cách xa
Đông về gió buốt sương sa
Hàng cây run rẩy trăng tà cong queo
Xa anh em nhớ rất nhiều
Bẻ đôi nỗi nhớ gửi theo cho chàng
Nửa đây em giữ em mang
Nửa kia em gửi ngút ngàn yêu thương
Dù cho xa cách dặm trường
Sắt son chung thuỷ má hường đợi anh
Đông về em thấy lâng lâng
Nhớ thương thương nhớ trào dâng giữa trời
Tim em bật khóc thành lời
Bẻ đôi nỗi nhớ gửi người phương xa.
Cuối Tuần Nhớ Anh
Thơ: Hồng Hoa
Dù cho Đông rét tái tê
Đường xa em vẫn nhớ về thăm anh
Bởi con tim đã trọn dành
Chia nhau hơi thở lòng canh cánh chờ.
Xếp vần viết vội câu thơ
Chữ yêu luôn mãi chực chờ đầu trang
Lời thương khỏi đứng lỡ làng
Cuối dòng chẳng có chấm than nửa chừng.
Một đời đứng nhớ người dưng
Anh ơi ! giữ trọn xin đừng lìa nhau
Ấm êm hương lửa đượm màu
Đừng gieo oan trái thương đau giữa đời
Dẫu Thu đẩy lá vàng rơi
Cuốn theo cơn gió cuối trời bơ vơ
Tình ta vẫn chẳng phai mờ
Trăm năm cũng vẫn vần thơ ngọt ngào.
Đông Về
Tác giả: Hoa Chu Van
Thu buồn lặng lẽ chia tay
Đón Đông trở lại mưa bay rét rồi
Hoa tàn rớt cánh thả trôi
Sương buông từng hạt xuống ngồi mái hiên
Cây trơ cành đứng lặng yên
Hay là cây có nỗi niềm gì đây
Gió kia thổi lá rơi đầy
Mưa phùn kéo cả đám mây về nguồn
Lặng nhìn những hạt mưa tuôn
Đông về mang cả nỗi buồn về đây
Nỗi niềm ai biết tỏ bày
Gửi vào Đông nhớ sáng nay thêm sầu.
Tình Đông
Tác giả: Chử Văn Hòa
Ai đem nắng trốn đi đâu
Kéo mây làm ván bắc cầu Đông sang
Mưa phùn gió bấc vội vàng
Trải lên trên khắp xóm làng đó thôi
Làm cho lạnh giá đôi môi
Mùa đông vậy đó chao ôi tình sầu
Lá vàng bịn rịn nhìn nhau
Chia tay cây để nỗi đau rơi dần
Lá khô xào xạc dưới chân
Mà nghe lòng lại bần thần đấy chăng
Sương chiều đan lưới bủa giăng
Cho tình đông nói liệu rằng buồn không
Xòe tay ra đón mùa đông
Nụ hôn đã sưởi ấm hồng môi say
Ôm em trong một vòng tay
Nồng nàn tình ái đông này ấm lên.
Đông Lạnh Trở Mùa
Tác giả: Nhung Nguyễn
Se lòng bởi gió mùa đông
Gom bao nhiêu nắng đủ hong tình sầu
Chân trời mây xám nhuộm màu
Lang thang phiêu bạt về đâu cuối ngày
Thu còn vương vấn lại đây
Để bao xác lá rụng đầy trước sân
Thu đi đông lại mấy lần
Mùa qua chỉ thấy muôn phần xót xa
Tình xuân đã hết mặn mà
Sắc hương rồi cũng nhạt nhòa thời gian
Chạnh lòng nghĩ ngợi lan man
Đời như thuyền giấy theo làn sóng xô
Lênh đênh trôi dạt sông hồ
Miệt mài một kiếp bến bờ xa xôi
Ngày đông lại giá lạnh rồi
Tình càng rét mướt hồn côi mỏi mòn.
Những bài thơ tình lục bát về mùa đông cô đơn
Sau đây, tôi muốn gửi tặng các bạn chùm thơ tình mùa đông buồn và cô đơn. Hãy cùng chúng tôi chia sẻ những bài thơ tình buồn này và cảm nhận hết những tâm tư, tình cảm sâu lắng của nhân vật trữ tình ẩn sau từng câu chữ.
Nỗi Nhớ Mùa Đông
( Thơ: Nguyễn Mây)
Phố buồn vắng bước chân anh
Đầu đông se lạnh trời xanh cũng buồn.
Đêm về lệ đẫm mi tuôn
Nhớ chiều hôm ấy hoàng hôn nhạt nhòa.
Con đường rực rỡ sắc hoa
Bây giờ nhìn lại xót xa cho mình.
Đông về nhạt ánh bình minh
Phải chăng cũng biết chúng mình chia tay!
Anh đi phố nhỏ mưa bay
Bầu trời thiếu nắng cả ngày chẳng tươi.
Môi em cũng vắng nụ cười
Vòng eo lạc mất tay người từng ôm.
Môi hồng giờ cũng nhạt hơn
Xanh xao đôi má chẳng hường như xưa.
Thu đi trời chuyển giao mùa
Lòng em vẫn nhớ người xưa thuở nào.
Bầu trời lạc mất vì sao
Chúng mình chưa kịp gửi trao hôn đầu!
Thôi thì hẹn để kiếp sau
Còn duyên ta sẽ lạc vào trong nhau!!!
Tình Mong Manh
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Yêu thương anh rất chân thành
Nhưng giờ tình đã mong manh mất rồi
Cuộc đời duyên phận nổi trôi
Sầu thương mang nặng tim bồi hồi đau.
Tóc xanh nay cũng hai màu
Đời không tha thứ thương đau ôm hoài
Vết hằn đau…chẳng nguôi ngoai
Đường tình sóng gió lạc loài thiên thu.
Mây đen kéo xuống giăng mù
Phủ lên duyên phận…lời ru bẽ bàng
Tình mình sắp cũng vỡ tan
Thôi đừng khơi đống tro tàn ngày xưa.
Quay lưng tình đã hóa thừa
Ngày mai lỡ gặp…như chưa lần nhìn
Gởi nhau tất cả niềm tin
Anh thầm lặng khóc đứng nhìn em qua.
Còn đâu tha thiết mặn mà
Bởi em giờ của người ta…suốt đời
Nhớ nhau từng giọt lệ rơi
Muốn khe khẽ gọi nhưng lời chẳng buông.
Tình xa…kỷ niệm đứng buồn
Nhưng trong tiềm thức vẫn luôn đôi mình
Dòng đời lắm nỗi điêu linh
Mong manh chữ nợ nên tình chao nghiêng.
GHEN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Vết đau tim mãi còn hằn
Còn thương mới có lời ghen tiếng hờn
Anh về ôm nỗi cô đơn
Hồn lâng lâng thả chập chờn từng đêm.
Giọt mưa rớt xuống bên thềm
Lá vàng rơi rụng càng thêm chạnh lòng
Ngồi đây dỏi mắt chờ mong
Bèo trôi theo nước xuôi dòng sông sâu.
Đời vương hai tiếng tình sầu
Tìm đâu ra được tròn câu ước nguyền
Đau buồn trách lỗi cho duyên
Tình dang dỡ đứng hai miền ngược xuôi.
Vắng nhau lòng cứ ngậm ngùi
Thương yêu cho lắm ngày vui cũng tàn
Em về hãy bước sang ngang
Anh gom nhặt hết phủ phàng chát chua.
Thu ơi chớ vội sang mùa
Để ta chờ những giọt mưa Ngâu buồn
Đường tình duyên phận không suông
Hờn ghen nước mắt ngược nguồn về tim.
Vắng em anh mãi kiếm tìm
Xa nhau luôn đứng lặng im ngóng chờ
Trải lòng trên những vần thơ
Mà nghe như lệ thẫn thờ…chực rơi!
Một Kiếp Long Đong
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Yêu nhiều cũng thế thôi anh
Bởi duyên người đã riêng dành cho ai?
Đành buông những tiếng thở dài
Nhớ thương nhau cũng…chia hai lối về.
Dặm ngàn cát bụi sơn khê
Trăm năm duyên nợ hẹn thề còn xa
Tình em tha thiết đậm đà
Nhưng anh nay của người ta mất rồi.
Đời em trọn kiếp đơn côi
Bao nhiêu cay đắng bồi hồi trót mang
Trăm năm phận bạc lỡ làng
Tình luôn lận đận trái ngang lụy phiền.
Trách hờn có nợ không duyên
Đời lang thang mãi như thuyền không neo
Thương cho thân phận bọt bèo
Sầu vương đau đớn mang theo suốt đời.
Vấn Vương
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Bao năm còn lại được gì?
Trên con đường nhỏ mình đi ngày nào
Có còn gió thổi lao xao
Hôn lên hoa cỏ ngọt ngào yêu thương.
Em quay về với con đường
Mới hay tình rớt hai phương trời sầu
Đau lòng nhìn những giọt Ngâu
Ôm thương cuốn nhớ qua cầu vội bay.
Đắng cay chua xót từng ngày
Vướng tình ngang trái lá lay giữa đời
Dặn lòng chẳng để lệ rơi
Nhưng sao lòng cứ nghẹn lời hả anh?
Phải chăng duyên số không thành
Bởi hương cỏ dại mong manh cuối chiều
Ai từng đau khổ vì yêu
Mới hay tình lỡ gánh nhiều thương tâm.
Ngày đêm chỉ biết lặng thầm
Gọi nhau hai tiếng tri âm ngậm ngùi
Hết rồi kỷ niệm buồn vui
Đau thương phủ xuống chôn vùi tình xưa.
Lời thơ em cũng đã vừa
Chấm than bỏ ngỏ mà chưa xuống dòng
Bởi còn chút nhớ đợi mong
Em vương vấn mãi…ngập lòng người ơi.
Tình Vỡ Tan Rồi
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Thôi anh quay bước mà về
Sống tròn đạo nghĩa phu thê với người
Ngậm ngùi nhìn bó hoa tươi
Em đau nuốt lệ…gượng cười tìm quên.
Buông tay thả bóng bồng bềnh
Cùng lời đoạn tuyệt bay lên giữa trời
Gió làm bóng đã vỡ đôi
Đừng ai nhắc lại những lời…thề xưa.
Bởi Thu nay sắp cuối mùa
Heo may thổi rụng đong đưa lá vàng
Về thôi…tình đã sang trang
Em gom nhặt hết…phủ phàng…từ anh.
Chúc cho bên ấy duyên lành
Còn riêng em vội lau quanh…giọt sầu
Lặng nhìn từng giọt mưa Ngâu
Mà thương duyên phân tình đầu vỡ tan.
Tình Chia Hai Lối
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Quay lưng em nhớ gì không?
Đường quen lối cũ bên dòng sông xưa
Cũng Thu thuở gió giao mùa
Em dang tay hứng giọt mưa Ngâu buồn.
Tưởng là nước mắt em tuôn
Nào hay hạt bụi…lách luồn bờ mi
Tình xa nay chẳng còn gì
Nào ai giữ được người đi bao giờ?
Đành thôi chịu cảnh bơ vơ
Dù hoàng hôn xuống vẫn chờ bóng em
Hạt mưa rớt xuống trước thềm
Nhìn theo lá rụng càng thêm chạnh lòng.
Còn gì đâu nữa mà mong
Bởi tình nay rớt giữa dòng đời trôi
Thu sang mình đã xa rồi
Tình chia lối mộng…hai nơi khóc thầm.
Cô Đơn Tình Buồn
Thơ: Đức Trung – TĐL
Xa rồi tình thấy chơi vơi
Biết bao thương nhớ người ơi…hỡi người!
Nói quên thì dễ dàng thôi
Nhưng lòng khắc khoải – đơn côi một mình.
Yêu nhau nên giữ trọn tình?
Xa nhau là nhớ…thấy mình cô đơn!
Nỗi buồn tím cả hoàng hôn
Gió chiều man mác bồn chồn trong anh.
Bao giờ mà biển hết xanh?
Thì tình cũng sẽ xa anh với nàng!
Bài thơ tình lục bát mùa đông lạnh
Mùa đông, chúng ta cần hơi ấm của một bàn tay, một bờ vai mềm, một lồng ngực ấm. Mùa đông ta ấp ủ bao yêu thương ấm áp.
Mùa Đông
Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh
Trời rét mướt gió Đông về gọi cửa
Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá
Như tình anh không áo lúc Đông sang
Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang
Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ
Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng
Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em
Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen
Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng
Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập
Sợ dại khờ nên em chút cô liêu
Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu
Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi
Hãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phố
Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu!
(Hồ Xuân Thu)
Cơn Mưa Mùa Đông
Mưa về gieo cái lạnh đông
Làm em giá lạnh môi hồng tái xanh
Cỏ cây hoa lá úa cành
Chim không buồn cất cánh bay lên trời
Sao mà lạnh quá ai ơi
Suối không buồn chảy mây trời quên bay
Mưa về đem gió heo may
Đồng xơ xác lá, cỏ phai sắc màu
Vườn ai rụng trắng hoa cau
Gió đem giá lạnh lùa vào hồn ta
Nhìn em dáng đẹp như hoa
Môi ai đỏ thắm xóa nhòa mùa đông
Nhà ai khơi bếp lửa hồng
Xua đi giá lạnh đêm đông nhạt nhòa
Trời buồn không ánh sao sa
Mảnh trăng khuất bóng lệ nhòa màu mây
Mưa về đem giá lạnh đây
Đem cơn giá buốt chất đầy dòng sông
Lời ai nặng nỗi hoài mong
Rót cơn giá lạnh thắt lòng thi nhân
Giận Mùa Đông
Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi!
Để sầu héo hắt cả muôn nơi
Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ
Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời
Chín đợi mười mong cay khóe mắt
Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi
Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết
Chợt thấy tủi hờn phận cút côi.
(Đỗ Mỹ Loan)
Lá Mùa Đông
Người đi rồi… áo mùa thu khép lại
Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh
Buồn của tôi thay lá mọc trên cành
Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác
Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát
Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay
Trời mùa đông có vội vã hết ngày
Lá có kịp đón một mùa thu nữa?
Người đi rồi khép điều gì trong mắt
Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi
Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi
Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất…
Phố Mùa Đông
Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay
Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt
Chút hương thu còn bên đời yếu ớt
Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao
Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao
Trời bảng lảng một màu sương buốt giá
Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen
Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len
Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói
Gió heo may cũng ra đi rất vội
Đông về rồi gió đông bắc theo sang
Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang
Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa
Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi
Đông đã về… em có đến bên tôi?
(Toàn Tâm Hòa)
Mùa Đông Phố Núi
Cuối đông trở về phố núi
ta con nhạn lạc bóng chiều
lãng tử phiêu bồng mấy độ
ân tình gãy gánh phong rêu.
Tiếng chim nào nghe quen quá
vòng tay còn ấm nhu mì
môi hôn vừa xa vừa lạ
nồng nàn đâu thuở tình si.
Cuối đông trở về phố núi
mẹ già tất tả gieo neo
gội sương ẩn sầu tóc bạc
đồng xa vắt vẻo khói chiều.
Phố núi chập chùng hư ảo
hồn chuông quạnh khách trầm ngân
mẹ ơi, quỳ vàng mấy độ
bước đi… thương quá… ngập ngừng.
(Phan Thanh Minh)
Mùa Đông Và Em
Gió ùa về một mùa đông ngập phố
Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng
Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng
Đợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang
Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang
Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh
Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh
Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông
Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không?
Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ
Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở
Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ
Thành phố trở mình khoác áo mùa đông
Thoáng rùng mình… em bây giờ có rét
Căn phòng ấm… giữa một mùa đông chết
Đợi em về… đan nắng ấm cho nhau!
(Kẻ Lãng Du)
Xa Em Mùa Đông
Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ
Em yêu giờ đang ở nơi xa
Đông mang cái lạnh thấu da
Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi
Phương trời xa em ơi có biết
Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa
Mùa đông gió bấc rét lùa
Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em
Đêm lạnh lẽo không em trống rỗng
Cho tim anh giấc mộng tan tành
Anh buồn thao thức tàn canh
Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu
Đã xa rồi bao điều mộng ước
Biết bao giờ mình được bên nhau
Mình anh với trái tim đau
Còn đâu lời ước, trước sau chung tình!
(Nguyễn Quang Long)
Nỗi Nhớ Mùa Đông
Hình như hơi gió lạnh về
Phố khuya trở mình thao thức
Cây bàng trùm khăn đỏ rực
Rùng mình se sắt chân qua
Có một mùa đông đã xa
Tay đan trong bàn tay ấm
Bên nhau bước chân chầm chậm
Chuyện vui khúc khích giọng cười
Biết bao mùa đông qua rồi
Lòng vẫn nhớ mùa đông cũ
Kỷ niệm một thời hoa đỏ
Còn đây góc nhỏ lặng thầm
Khẽ gọi mùa đông… mùa đông!
Bỗng lòng chợt như muốn khóc
Màu sương nào rơi trên tóc
Giọt buồn nào đọng khóe mi?
Ừ rồi đông sẽ qua đi
Rồi một mùa xuân sẽ tới
Và một tình xuân vời vợi
Cựa mình mặt đất hồi sinh!
(Liên Hương)
Mùa Đông Buồn
Thế là lại đến mùa đông
Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây?
Em vui đùa giỡn với mây
Lối xưa gió hú có hay tôi buồn
Biển khơi sóng vỗ dập dồn
Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu
Chân trời xa tít về đâu?
Sao không lên tiếng một câu yên lòng
Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng
Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi
Khói lam chiều tím lưng đồi
Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu
Đông về giá lạnh đìu hiu
Tái tê nhịp bước cô liêu một mình
Vắng em chỉ bóng không hình
Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang…
(Trung Dũng)
Cuộc Gọi Mùa Đông
Anh gọi cho em khi ở ngoài kia
Bão tuyết nổi lên, gió gào tuyệt vọng
Gió cũng cần chăng một tâm hồn nóng
Sau những cuồng xoay điên đảo giữa trời?
“Lạnh thế này, anh yêu, mình hãy nói ít thôi!”
Trạm điện thoại chơ vơ trong hẻm nhỏ
Giọng anh đã nhoà đi…
Nói câu gì em cũng nghe là “yêu” cả
Em áp ống nghe vào má mình, muốn sưởi ấm mùa Đông
Em thấy tim đập nhanh, thấy má ửng hồng
Thấy mắt long lanh, thấy lòng dịu ngọt
Tình yêu bao năm rồi vẫn măng tơ, non nớt
Nâng niu suốt đời, anh nhé, vì nhau!
Tuyết vẫn ngời lên, sáng suốt đêm thâu
Như tình yêu mình suốt đời không ngủ
Như trắng trong không bao giờ biết sợ
Đêm đen lạnh lùng, sương muối, giá băng…
(Thụy Anh)
Đêm Mùa Đông
Kìa, bông tuyết đang lượn là, hớn hở
Mời gọi ta trong vũ điệu muộn màng
Trời buốt giá, có gì mà vui sướng!
(Ta trót mơ nắng rồi nên đâu thể đa mang!)
Gió chạy trên mái nhà những bước rền vang
Như bước chân những người trời nhảy múa
Như có tiếng dàn đồng ca muôn thuở:
“Ơi, mùa Đông ghê gớm, diệu kỳ!”
Rượu cổ tích bọt tràn ly cổ tích
Thảm tuyết dày tự phát sáng vào đêm
Ánh sáng lạnh mà sao trong trẻo lạ
Đôi mắt nhìn chợt hóa dịu dàng thêm
Những ai đang say giấc êm đềm
Có mơ thấy tuyết vẽ hoa lên cửa sổ?
Có rùng mình khẽ trong hơi thở
Của mùa Đông bình thản, lạnh lùng?
Nước đang kết băng trên khắp mặt sông
Vạt rơm khô cuối vụ bỏ trên đồng
Sớm mai ra sẽ trùm chăn bông trắng
Ấm áp ngủ vùi suốt cả mùa băng…
Có những ai bỗng thức giấc, bàng hoàng
Đứng bên cửa nghe mơ hồ hạnh phúc
Một mình thôi mà ngỡ đời thao thức
Vìì bao điều quen thuộc không tên?
Bởi vì đêm nên không thể hát lên
Bởi vì gió nên không đành tung cửa
Lồng ngực nóng vẫn khao khát mở
Cho nhỏ nhoi bông tuyết lạnh đậu vào.
(Thụy Anh)
Ai Buồn Hơn Ai?
Ở bầu trời nào đó
ai thao thức đêm dài?
Ở một ô cửa sổ…
biết ai buồn hơn ai?
Ta mất mát cả hai
tình yêu còn ở lại
Dẫu được thua, tê tái …
vẫn hạnh phúc đắng lòng!
Em chua chát và anh-
buồn dâng trong đáy mắt
Ngỡ ngàng giây gặp mặt…
mà lòng tắt lửa lòng!
Trong em là mùa đông
trong anh là hoang vắng
Trái tim giờ đắng lặng…
biết ai buồn hơn ai?
(Vũ Thị Minh Nguyệt)
Anh Còn Cho Em
Một mùa thu ẩm ướt
Những ngày mưa áp thấp
Trăng cóng trên đỉnh trời
Đừng trách em nữa Anh!
Em thấy mình lạnh toát
Đêm, ngày vỡ trên môi
Sao mãi mình chưa gặp?
Thôi thì là số phận
Thôi thì là cơ duyên
Vì sao em yêu Anh?
Vì đâu em một mình?
… Đêm mùa đông năm trước
Em đã đi tìm Anh
Có phải tại mùa đông
Hay Anh – là giá lạnh?
Lại sắp đông ập đến
Hay là đông đã về
Em hỏi rồi em đi
Lời đắng như hạnh phúc
Đường chỉ tay chồng chéo
Số phận – một trận đồ
Khói, bụi, mắt đau rát
Bời bời lá, gió rụng
Đường đi trong ánh nước…
Nếu Anh còn yêu em…
(Vi Thùy Linh)
Anh Còn Nhớ Hay Là Đã Quên
Anh còn nhớ mùa đông
Hàng cây mong chờ nắng
Ngàn lá nằm im lặng
Run rẩy trên cành cao
Anh còn nhớ mùa đông
Thấy từng ngày thật ngắn
Guốc khua trên phố vắng
Âm thầm ngàn mưa bay
Nhặt hơi ấm bàn tay
Qua từng hơi gió thổi
Sao gió hoài đắm đuối
Gọi mưa về gió ơi
Bao thương nhớ bồi hồi
Khi ngày xuân bỏ phố
Khi ngày xuân đã lỡ
Lời hẹn đếm ngàn sao
Lời hẹn ta bên nhau
Cung đàn ngân nga phím
Hoàng hôn buông mầu tím
Mắt trong veo mơ đầu
Lời hẹn rồi mai sau….
(Thu Phong)
Thơ tình lục bát mùa đông thường có vần điệu, tuân theo quy luật, hấp dẫn và là một bài thơ tình nên bài thơ có những tình cảm ngọt ngào, lãng mạn và riêng tư. Hy vọng chùm thơ tình lục bát trên sẽ giúp bạn ấm áp hơn trong mùa đông lạnh giá này. Còn rất nhiều những bài thơ hay trong Thơ chọn lọc, các bạn hãy vào tham khảo nhé. Cảm ơn các bạn đã quan tâm!
Để lại một bình luận