Thơ hay về nỗi buồn lặng giữa những giọt mưa sẽ làm cho tâm hồn ta đôi khi bâng khuâng theo từng giọt mưa phùn. Có lẽ vì vậy mà Mưa luôn là nguồn cảm hứng bất tận để các nhà văn, nhà thơ có thêm động lực sáng tạo. Hãy đọc và cảm nhận về các bài thơ hay mà meohaygiadinh đã sưu tầm dưới đây nhé.
Bài thơ hay nhất về mưa
Mưa nhớ anh
Tiếng mưa rơi hôm nay sao buồn quá
Như trách hờn tình đã vắng bao hôm
Có nhớ nhung,có nghe tiếng dỗi hờn
Hay che đậy nỗi buồn bao ngày tháng..
Em khát anh, như mùa đông khát nắng
Rất dịu dàng, sâu lắng và thiết tha
Nhìn mưa rơi mà mắt ướt lệ nhòa
Anh có hiểu ? nỗi lòng em không nhỉ ?
Mưa Bong Bóng Ngày Xưa
Phập phồng bong bóng trời mưa
Chút chua xót của ngày xưa có còn
Cây mơ lá rũ chiều đông
Hồn tôi nhàu nát mênh mông nỗi buồn
Trời mưa bong bóng phập phồng
Nhớ người môi thắm má hồng năm xưa
Mái nhà gió bạt phên thưa
Trái tim tôi vẫn mấy mùa buồn đau
Nhớ người vọc nước tay đưa
Tuổi hồng mấy độ như vừa hôm qua
Con tàu vắng bóng sân ga
Phố buồn không nắng nhạt nhòa mưa rơi
Mưa chia mấy ngã cuộc đời
Màu thời gian có đợi chờ ai đâu
Lạc bàn tay đã ngoài nhau
Vết thương khốn khó ngọt ngào lời ru
Mưa sương ướt lạnh vai hờ
Em ngày xưa đó bây giờ nơi đâu
Hàng cây rũ áo thay màu
Hồn tôi gối chiếc nát nhàu gió mưa
Nhớ quên như đã bao mùa
Chiều qua phố vắng như vừa nhớ ai
Hạt mưa giọt ngắn giọt dài
Trăm con bóng nước vào tay phập phồng
Mưa Ngâu Tháng Bảy
Tháng Bảy sang rồi anh có hay
Mưa ngâu rả rích suốt đêm ngày
Người hỡi có mong về lối cũ
Cùng em gom lại giọt heo may?
Tháng Bảy sang rồi anh nhớ không
Đường xưa chiều ấy nắng ươm hồng
Tay xiết bàn tay tròn giấc mộng
Ngỡ tưởng thiên thu khúc tình nồng.
Tháng Bảy anh về anh lại đi
Tiễn đưa lưu luyến xiết ôm ghì
Từ đó một người tim gói lại
Gửi người lữ khách trọn tình si.
Mưa lòng
Những khúc nhạc mưa cứ rã rời
Trong lòng héo hắt thấy chơi vơi
Mưa lòng ngập lối bên song trước
Càng lắc càng đong chợt tím rơi
Mưa thẫm trời xuân có nhạt phai
Chơi vơi mưa xuống vẫn hờn hoài
Mây mù giăng khắp trời thăm thẳm
Nhạc có sầu rơi hãy nguôi ngoai
Tâm sự giọt mưa
Chiều nay mưa lại miên man !
Giọt thương, giọt nhớ vỡ tràn giọt mong
Giọt nào… nhỏ xuống má hồng ?
Giọt nào… nhỏ xuống giữa lòng người thương ?
Giọt nào… thành giọt lệ vương ?
Giọt mơ …nhỏ xuống thành nguồn tương tư ?
Giọt nào… là giọt thật hư ?
Giọt se …muối mặn rã nhừ bờ môi ?
Giọt nào… nhỏ xuống thành đôi ?
Giọt thầm… nhỏ xuống mồ côi một mình ?
Giọt nào… nhỏ xuống người tình ?
Giọt côi… nhỏ xuống phận mình bơ vơ ?
Giọt nào… nhỏ xuống thành thơ ?
Giọt hoang… nhỏ xuống thành bờ sông trôi ?
Giọt nào… nhỏ xuống ao đời
Giọt ươm… nhỏ xuống cho tươi ngô đồng ?
Giọt nào… nhỏ xuống lưng còng ?
Giọt trong… nhỏ xuống cho lòng em vui ?
Giọt nào… nhỏ xuống mảnh đời ?
Giọt tươi… nhỏ xuống những nơi khô cằn ?
Giọt nào… thành giọt hoa đăng ?
Giọt tan… thành giọt mây giăng lưng trời ?
Giọt nào… nhỏ xuống hồn tôi ?
Giọt tình… nhỏ xuống cho người tôi thương ?!…
Mưa chiều buồn
Mưa rơi buồn như lòng tôi tê cóng
Mưa lóng ngóng như tôi trước cuộc đời
Mưa nhút nhát như tôi thủa xưa ấy
Mãi âm thầm lặng lẽ chẳng một lời
Ơi cuộc đời có bao giờ khác được
Cơn mưa buồn mãi mãi chẳng ngừng rơi…
Chiều mưa buồn!!! Mưa ơi! Mưa lại rơi rồi
Thơ mưa lãng mạn, nhẹ nhàng, cô đơn và tâm trạng
Mưa Hạ
Mưa lại về trên những ngả đường quen
Rơi vội vã lên tóc người chờ đợi
Hạ độ này đã thơm mùi tháng mới
Vẫn ngập ngừng chới với thuở vào yêu
Gốc phượng xưa gục đổ dưới hiên chiều
Đứng liêu xiêu giữa màn mưa tầm tã
Bờ môi em ướp hương tình mùa hạ
Có nghe gầy trên những phiến chân qua?
Và em ơi… nơi ấy cuối trời xa,
Mỗi lần mưa có ngập tràn thổn thức;
Có thương quá những hôm chiều rạo rực;
Có bồi hồi… day dứt ở trong tim?
Những loài ve cứ mải miết đi tìm
Mà quên mất mình đã sầu da diết
Như trong mắt gã si tình em biết,
Tháng năm qua mưa có ngớt bao giờ…
Tôi đã già để viết những niềm mơ
Chỉ luyến thương cho một thời xa ngái
Lỡ mai đây bến đời không gặp lại:
– Có chạnh lòng… ái ngại nhớ về nhau?…
Mưa Thu
Sớm nay trời giăng mưa nhỏ
Giọt sầu ngỏ xuống hồn thơ
Mùa thu chưa vàng rực rỡ
Mắt tôi màu trắng mây mờ
Em nơi phương trời xa ấy
Hôm này có thấy mưa không?
Chốn xưa bây chừ vẫn vậy,
Một người mỏi mắt chờ mong
Sớm nay trời giăng mưa nhỏ
Giao thoa nỗi nhớ bồi hồi
Nhạc Trịnh ngân lên khe khẽ
Đủ làm tan nát hồn tôi…
Nỗi Nhớ Tháng Tư
Tháng tư rồi, mùa hạ đã về chưa?
Mà bầu trời hôm nay nhìn rất lạ
Nắng thôi hát bản tình ca oi ả
Gọi mưa đầy trên những lối em qua
Tháng tư về đâu hỡi những mùa hoa?
Đâu nắng mưa, đâu một thời để nhớ?
Những cánh hoa ai ép vào cuối vở
Nay xác xơ một thuở đã xa vời…
Gió nghẹn ngào ru ký ức đầy vơi
Phố cô đơn nên chiều buông rất vội
Ta xót xa những điều chưa dám nói
Gói trong tim bao giấc mộng không thành
Hạ có về cho năm tháng mong manh?
Những trời xanh có đầy trong mắt biếc?
Dẫu đã biết xa nhau là vĩnh biệt,
Cớ sao lòng da diết mãi khôn nguôi…
Em Sẽ Quên Anh
Em chờ đợi hoàng hôn rực tím
Mà mưa rơi thánh thót giọt sầu
Đáy mắt biếc hồn ai phong kín
Anh đi rồi nắng rụng về đâu?
Yêu là gì ơi hỡi người ơi?
Em riêng mang giấc mộng nửa vời
U sầu ướt từng cơn dư lệ
Anh nơi nào nắng có còn rơi?
Người biền biệt chân trời thăm thẳm
Hoàng hôn sầu một cõi thu giăng
Em sẽ quên đi mùa hoa trắng
Đã một thời sâu lắng tâm tư
Yêu khờ dại chuốc tình cay đắng
Anh giết tình bằng một hồn thu…
Say Tháng Mười Hai
Có ai về ru lại tháng mười hai?
Để nghe tiếng mùa gọi tình tháng cũ
Đông trắng xóa cơn mưa chiều phủ dụ
Gió lạc đường trong những giấc mơ hoang
Có ai về níu lại bước thời gian?
Giữa luyến tiếc với vô ngần nức nở
Tháng mười hai chông chênh buồn dễ sợ
Nhớ bâng khuâng, khói thuốc hóa thơ tình
Ta ưu sầu nhưng chỉ biết làm thinh
Cố níu lấy một tình yêu vị kỷ
Đừng nói nhiều, hãy lặng nghe, ừ nhỉ?
Nước mắt rơi có lẽ quá ồn ào…
Men say khướt cho mùa thêm huyền hão
Đêm dâng đầy tâm tư lạnh héo hon
Dẫu vẫn biết hồn yêu đương rực rạo
Xin đợi mùa rải nắng khúc giêng non…
Một Giấc Mơ Say
Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!
Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ
Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày
Mây hờ hững thả chiều hôn kỷ niệm
Em nhớ gì về những chuyến xe xưa?
Con nắng khóc vai trời thoi thóp lửa
Đã nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa
Tình yêu hỡi! Chờ ai năm tháng cũ?
Thềm rêu xanh chếch choáng phủ sau hè
Em có phải chỉ là cơn gió nhẹ,
Để hạ về khắc khoải một loài ve?
Mùa vẫn rải kín hồn mây thoảng nhớ
Phố đông người sao thiếu bóng em qua?
Ta ngơ ngất ánh chiều phai nắng hạ
Viết thơ tình trộm gửi tháng ngày xa…
Em Về Phố Ấy Chiều Mưa
Em đi về phố ấy chiều mưa
Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ
Tóc mây hường đưa theo nhịp gió
Trải mù sương lên ánh mắt người
Em đi về phố ấy cùng ai?
Ta bâng khuâng nhớ một dung hài
Lời dối trá chưa trao trọn vẹn
Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai
Ta yêu nhau mới ba màu áo
Phút giã từ vàng vọt thu ngâu
Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ
Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu
Em buồn không sao đã qua cầu
Để ai sầu lạc bước đường câu
Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ
Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu
Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc
Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ
Vì hương tóc mãi còn xao xuyến
Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ
Rồi hôm nay lang thang phố vắng
Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa
Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ:
“Em đi về phố ấy chiều mưa”…
Mưa buồn và những bài thơ ngắn về nỗi nhớ
Tôi Ghét Trời Mưa
Trời ơi tui ghét trời mưa
Ghét luôn màu tím chẳng ưa tí nào
Trời ơi mưa mãi tuôn trào
Vậy là lục bát ào ào tuôn ra
Mưa ơi thôi đừng rơi nữa nhé!
Cho ta tìm một chút nắng hanh hao
Cho ban mai thêm nhựa sống
Để em về không ướt đẫm cơn mưa…!
Ru Mưa
Đêm buồn ngồi đếm mưa rơi
Bao nhiêu giọt đắng ngập trời mênh mông
Giọt thương giấu mãi trong lòng
Giọt buồn vời vợi xa xăm mong chờ
Giọt nhớ ai gửi vào thơ
Lững lơ, lơ lững đầy vơi nỗi niềm
Để em phải mãi đi tìm
Bóng hình yêu dấu lặng chìm nơi đâu
Bao giờ cho đến mùa ngâu
Để ta nhặt lại tình sầu năm nao
Cho tim vơi nỗi ganh hao
Nhớ quên ẩn khuất xanh xao tháng ngày
Nghe mưa thổn thức canh dài
Nỉ non từng hạt dần phai nỗi buồn
Lệ lòng giờ chẳng mơ tuôn
Đóng băng lạnh buốt đau nhừ nơi tim
Tiếng mưa nhè nhẹ dịu êm
Ru hồn lạc nẻo trong đêm dại khờ
Đưa ta lặng lẽ vào mơ
Đi tìm giọt nhớ đánh rơi hôm nào
Mưa Nhớ Tình Xưa
Đêm trở gió, mưa buồn giăng mắc.
Trời vẫn mưa giăng khắp nẻo đường,
Cho lòng ai mãi vấn vương.
Nhớ người xưa ấy, lòng vương vấn lòng.
Trời mưa ướt, trong lòng sướt mướt.
Nhớ ai nhiều, đẫm ướt bờ mi.
Tình mình nay đã chia ly
Mà sao em vẫn ôm ghì nhớ mong.
Trời mưa quá, nước long tong đổ.
Tái tê lòng, khắc khổ tim đau.
Vì đâu tim đã nát nhàu
Hay vì số phận mà đau nhói lòng.
Nghe Mưa Sài Gòn
Mưa Sài Gòn rơi rơi tí tách
Ướt cả nỗi niềm vời vợi cách xa
Khung trời miền Trung nắng òa lửa đỏ
Nghe Sài gòn mát rượi giọt mưa rơi.
Gió phơn Tây Nam gọi phượng cháy rực trời
Cánh bằng lăng rơi nỗi lòng tím vợi
Nắng khô giòn cánh lá về nguồn cội
Nứt nẻ ruộng đồng khát nỗi chờ mong.
Sài Gòn mưa nhiều lắm hở em
Con đường về nhạt nhòa phố trắng
Cuộn chảy thành dòng tuôn ngàn bong bóng
Giăng mắc lòng ướt nỗi nhớ miền xa.
Mưa sài gòn chợt đến chợt qua
Cầu vồng nối đôi bờ ô Thước
Ước thu sang Mùa ngưu Lang Chức nữ
Đón mưa về nhè nhẹ gió xôn xao!
Giữa hạ về lòng vẫn ước ao
Một mùa thu đất trời dìu dịu
Dắt nhau đi mưa thẩm thì vương hạt
Dòng chảy ơi ta hát khúc giao mùa!
Mưa Lòng
Những khúc nhạc mưa cứ rã rời
Trong lòng héo hắt thấy chơi vơi
Mưa lòng ngập lối bên song trước
Càng lắc càng đong chợt tím rơi
Mưa thẫm trời xuân có nhạt phai
Chơi vơi mưa xuống vẫn hờn hoài
Mây mù giăng khắp trời thăm thẳm
Nhạc có sầu rơi hãy nguôi ngoai
Mưa Đêm
Nửa đêm chợt thức giấc nồng
Cơn mưa rào rạt động lòng xôn xao
Ngước lên tìm mấy vì sao
Sao ơi sao lặn nơi nào xa xăm
Gió lồng gió rét căm căm
Vòm trời mộng tưởng đằm đằm nhớ thương
Thôi thì thương để mà thương
Chim bay thẳng tắp không đường nói năn
Co ro trong mỏng lần chăn
Nụ cười thoang thoảng in hằn tâm tư
Hay là ghi mấy trang thư
Mưa chi mưa mãi buồn như tháng ngày
Mưa chi mưa mãi thương hoài ngàn năm!
Chẳng Phai Nhòa
Mưa rơi lất phất nhớ người xa
Bỏ phố để quên lối đến nhà .
Sao sáng hôm nay như vội vã
Bên khung bóng tối ở cùng ta.
Ngày xưa kỷ niệm giờ xa quá
Ai đó hợt hời chuyện đã qua.
Góc phố mưa nào giờ bỗng lạ
Chỗ ngồi còn đó chẳng phai nhòa
Ngắm Mưa Rơi
Ngồi buồn tôi ngắm trời mưa
Mà sao thấy dáng người xưa dạt dào
Bây giờ..người ấy..ra sao
Có còn nhớ đến hôm nào..ngày xưa..
Cái thời..đi đón..về đưa
Nắm tay đi dưới trời mưa cùng cười
Bên nhau đôi mắt rạng ngời
Nắm tay thề thốt..trọn đời bên nhau
Bây giờ..người ở nơi đâu
Tôi..đơn côi..ngắm thật lâu..mưa buồn…
Chiều Mưa Buồn
Mưa rơi buồn như lòng tôi tê cóng
Mưa lóng ngóng như tôi trước cuộc đời
Mưa nhút nhát như tôi thủa xưa ấy
Mãi âm thầm lặng lẽ chẳng một lời
Ơi cuộc đời có bao giờ khác được
Cơn mưa buồn mãi mãi chẳng ngừng rơi…
Chiều mưa buồn!
Để lại một bình luận