Chiêm nghiệm chùm thơ về cha mẹ trong phật giáo dưới đây của meohaygiadinhtổng hợp lại là những vần thơ đi vào lòng người đọc. Công lao sinh thành của cha mẹ là vô cùng to lớn, không gì có thể đo đếm được. Vì lý do này, nhiều nhà thơ và nhà văn đã viết về cha mẹ rất nhiều. Hãy đọc và cảm nhận những bài thơ về cha mẹ trong phật giáo sau đây nhé!
Những bài thơ hay nhất về cha mẹ trong đạo phật
Trong đạo Phật, lễ độ luôn được đặt lên hàng đầu. Báo hiếu là việc làm tất yếu của mỗi người con. Chúng ta hãy cùng đọc những câu ca dao nói về cha mẹ trong đạo Phật sau đây để cảm nhận sâu sắc hơn công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.
BÔNG HỒNG VÀNG
Vu lan về con cài lên ngực
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha
NHỚ MẸ
Mưa rơi thánh thót giọt buồn
Nhớ lời ru mẹđêmtrường nỉ non
Mẹ ơi ! Ngày tháng mỏi mòn
Mắt môi giờ đã nhạt son mẹ à
Mẹ đi về phía trời xa
Ầu ơ mẹ vẫn mượt mà trong con
Con đi về phíahoàng hôn
Chon von từ thuở chân son vào đời
Miên man về đến cửa người
Bao năm xuôi ngược khóc cười ngả nghiêng
Ngỡ trời đoái phận thuyền quyên
Nào hay vương mãi lụy phiền mẹ ơi
Giờ đây sónggiócuộc đời
Cho con hiểu kiếp làm người đa đoan
Đoạn lìa… con bước sang trang
Lời thơ từ ấy sầu loang tím buồn
XIN LỖI CHA
Cha ơi ! Con đã nhiều đêm thức trắng
Viết những bài thơ sâu lắng yêu đương
Con vô tâm không biết những đêm trường
Mùa nắng hạn…
Cha nai lưng kéo nước… mặc gió sương
Cho vụ mùa xanh tốt…
Con vô tình ước những điều ngu dốt
Rằng thời gian hãy không ngớt trôi nhanh
Đâu biết rằng cha đã quá tuổi xanh
Tóc muối tiêu đời tô thành bạc trắng…
Vai quần quật trong nắng trưa thầm lặng
Đôi chân gầy bước nặng gánh mưu sinh
Lo cho con mà quên mất thân mình
Con lại bận với mối tình dang dở…
Con đã buồn khi người yêu hờn dỗi
Con dại khờ với mơ mộng xa xôi
Mùi đất – khét nắng – giọt mồ hôi
Mùi thân thương đã làm con chợt tỉnh
Ơi cha ơi ! Biết bao giờ cha hỡi !
Con đáp đền được ơn nghĩa đời cha
Khi biển sâu và trời rộng bao la
Chẳng đo được công lao cha vun đắp…
ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI
Trần Trung Ðạo
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Con đi góp lá ngàn phương
Đốt lên cho đời tan khói sương
Con đi xin mẹ hãy chờ
Ngậm ngùi con dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Con đi xin mẹ hãy chờ
Ngậm ngùi con dấu trong thơ
Nghe tiếng me như tiếng nghẹn ngào
Tiếng người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Nghe tiếng me ơi bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà con đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
CHA TÔI
Đời cha khó nhọc gian truân lắm
Bốn mùa mưa nắng tắm mồ hôi
Những đêm đông lờ lững mây trôi
Giấc ngủ không đầy thương con thơ lạnh
Bao ngày rã ròng mưa không chịu tạnh
Dáng lom khom gánh bó củi tròn
Mái tóc hằn màu sương gió mỏi mòn
Đôi chân gầy cũng không còn lành lặn
Bát cơm không đầy chấm thìa muối mặn
Chén canh rau cha nuôi nấng đời con
Xin lỗi cha con chữ hiếu chưa tròn
Chút tài mọn con chưa làm nên sự
Cha đã già con vẫn đứa con hư
Đã bao lần con hứa mình sẽ đổi
Chưa hiểu đời con mắc nhiều lầm lỗi
Cha vẫn là người dẫn lối đời con
Con còn nhớ thuở bé lon ton
Đến bây giờ con sức dài vai rộng
Cha khổ cực – ân cần – lo toan – vất vả
Con tự dặn mình không vấp ngã đâu cha.
MẸ !
Mẹ ơi hôm nay ngày của mẹ
Viết tặng bài thơ thỏa nỗi lòng
Nơi con xứ khách trời nắng nhẹ
Quê mình đã hết đợt đông phong?
Bỗng nhớ những ngày con bé thơ
Vòng tay, tiếng hát, nhịp ầu ơ
Chạnh lòng con muốn mình đừng lớn
Thời gian hờ hững chẳng đợi chờ
Rồi khuôn mặt mẹ lắm vết hằn
Bàn tay gầy guộc mấy nếp nhăn
Mái tóc pha sương màu đã ngả
Vì con, bao đêm mẹ trở trăn
Hôm nay bên bờ sông vắng lặng
Lưu vong đất khách chẳng cạnh người
Vì ai đời mẹ bao gánh nặng
Người con xa xứ nhớ khôn nguôi
Mẹ ơi! Hôm nay ngày của mẹ
Chẳng đỡ đần chi, chẳng giúp gì
Chỉ có nỗi lòng thương khôn xiết
Ơn mẹ đời này con khắc ghi
MẸ TÔI
Trời mưa chẳng ngại – chân mẹ bước
Tần tảo sớm khuya chẳng kể nhọc nhằn
Bàn tay gầy ốm – đôi mắt sâu hằn
Chỉ muốn cho con được bằng chúng bạn
Rồi xuân qua – Rồi tới mùa nắng hạn
Giọt mồ hôi thấm mặn bát cơm trưa
Ngó trong nhà – kẽo kẹt – võng đưa
Mẹ yên lòng vì con đang say giấc..
Rồi hạ qua – rồi tới mùa gió bấc
Tấm lưng còng chắn gió rét đêm đông
Miếng cá miếng canh – mẹ nhịn – mẹ gồng
Con no bụng mẹ ấm lòng biết mấy
Cả cuộc đời mẹ không cần con thấy
Mẹ chỉ muốn nhìn con sống cảnh yên vui
Biết tự lo thân… không mãi phải sống vùi
Là mẹ đã thỏa lòng mong đợi
THƯƠNG CHA
Thương cha nhiều lắm cha ơi
Cày sâu cuốc bẫm,một đời của cha
Đồng gần rồi tới ruộng xa
Ban mai vừa nở, chiều tà, sương rơi
Nếp nhăn vầng trán bên đời
Vai cha mái ấm bầu trời tình thương
Dìu con từng bước từng đường
Lo toan vất vả đêm trường năm canh
Bàn tay khô, cứng, sỏi, sành
Ôm con mưa, nắng, dỗ dành, chở che
Cha là chiếc võng trưa hè
Ru con ngon giấc tuổi thơ ngọt ngào
Cha là những hạt mưa rào
Cho con uống mát biết bao nhiêu lần
Giờ đây con đã lớn khôn
Công cha như núi Thái Sơn trong lòng!!!
NỖI NHỚ MẸ CHA
Bao năm trôi dạt xứ người .
Chỉ mong sớm được yên vui bên nhà.
Ân tình sâu lặng bao la
Tình thương cha mẹ hơn là biển khơi
Đêm nay nước mắt con rơi
Vì thương cha mẹ một đời khổ mang
Chỉ mong con được vinh quang
Tương lai tươi sáng muôn vàn ngày sau
Mẹ cha tóc đã bạc màu
Một đời lầm lũi dãi dầu nắng mưa
Tháng ngày vất vả sớm trưa
Gió sương dầm dãi bốn mùa gian chuân
Mẹ là hương sắcmùa xuân
Cha mang hơi ấm ủ từng giấc đông
Cho con giấc ngủ ấm lòng
Tình thương cha mẹ biển dâng sóng trào
Ân tình hơn ngọn núi cao
Tình thương cha mẹ dạt dào tim con
Cả đời khắc dạ sắc son
Đời đời ghi nhớ công ơn đạo đồng
Thơ về cha mẹ trong phật giáo mùa Vu Lan
Vu lan là mùa báo hiếu. Trong những ngày này, mọi người thường đến các ngôi chùa để thắp nến cầu nguyện cho cha mẹ được sống khỏe mạnh cùng con cháu. Những người không có cha mẹ cầu nguyện cho cha mẹ của họ được yên nghỉ, an giấc ngàn thu.
VẪN CẦN CÓ MẸ
Cho dù con sắp già rồi,
Con vẫn cần mẹ như thời trẻ thơ!
Vẫn cần mẹ hát ầu ơ,
Ru con khỏi những bơ vơ lòng mình!
Cho dù sáng giá công danh,
Con vẫn cần mẹ ân cần sớm hôm.
Một chén nước, một bát cơm
Từ tay mẹ, vẫn sướng hơn tiệc tùng!
Cho dù con là người hùng,
Con vẫn cần mẹ mắc mùng đêm khuya.
Gió từ tay quạt mẹ đưa,
Mát hơn ngàn vạn cơn mưa đầu mùa…
Mẹ ơi, con biết là thừa
Nói câu “ơn mẹ”, dù chưa bao giờ!
Con biết mẹ cũng chẳng chờ
Nuôi con khôn lớn để nhờ mai sau!
Nhưng mà con thấy xót đau
Cả đời mẹ đã dãi dầu, đắng cay!
Con đi biền biệt tháng ngày
Lúc dừng chân đã mây bay trắng đầu!
Bơ vơ, tội nghiệp giàn trầu
Tủi thân biết mấy thân cau trước nhà.
Con về gần, mẹ đã xa,
Câu thơ lỏng chỏng giữa nhà mồ côi!
Mai sau dù có già rồi,
Con vẫn cần mẹ như thời trẻ thơ!
NƯỚC MẮT BỐ
(Nguyễn Văn Thu)
Có lần con theo bạn bè bỏ học
Bố gọi về nọc ra đánh một roi
(Chỉ một roi duy nhất trong đời),
Bắt con hứa phải quay về lớp học!
Đánh con xong, vào nhà bố khóc
Con dại khờ không hiểu được vì sao!
Rời quê hương trong mơ ước lao xao
Con từng bước, bước vào đời rất thật.
Những hiền lành, thật thà, chân chất
Được những thật thà, chân chất nâng niu!
Nhưng cuộc đời vốn chẳng thuận chiều,
Những người tốt, phần nhiều, khổ nhất!
Những thật thà, hiền lành, chân chất,
Thường bị đau đòn gấp mấy roi xưa!
Bởi thật thà tin giọt mát là mưa,
Bởi chân chất tin trong mơ gặp Bụt,
Tin hiền lành sẽ được người cứu giúp,
Tin chân thành sống tốt được yêu thương…!
Có ngờ đâu cuộc sống quá vô thường,
Trong yêu thương đã chứa nhiều dại dột.
Trong vô tư ngọt ngào lòng tốt,
Đã có lửa ngầm thiêu đốt cả tin yêu!…
Con đã nghe khắc khoải tiếng chim chiều
Đang sải cánh bay về miền Hạnh Phúc!
Thương chim nhỏ bay ngược chiều gió bấc,
Cố lên chim, Hạnh Phúc cuối chân trời!…
Con đã hiểu hơn nước mắt, nụ cười
Đâu phải chỉ buồn vui mới có!
Khi nụ cười còn quá nhiều méo mó,
Thì nước mắt không tròn khi nó tuôn rơi!
Đã dạn dày qua những đòn roi,
Nhớ ơn roi xưa, con thầm tụng niệm:
Bố ơi trong cõi Ta Bà
Giọt nước mắt Bố thật là giọt trong!
Lòng Thành Dâng Mẹ Tách Trà Vu Lan
Ai đi tìm kiếm lợi danh
Mẹ tôi chỉ góp ngọt lành cho con
Một đời lội suối trèo non
Miễn sao con trẻ mộng tròn giấc say.
Nhận về mình hết đắng cay
Dãi dầu khuya sớm bàn tay chai sần
Ngày mưa tất tả chợ gần
Nắng lên mấy bận tảo tần chợ xa.
Con lớn khôn, tuổi mẹ già
Nhớ tha thiết tiếng ..ơi à…Mẹ ru!
Mẹ giờ bấc lụn ,đèn lu
Ngóng trông con trẻ bóng mù mịt khơi
Tháng bảy về, lá vàng rơi
Đây mùa hiếu hạnh đất trời nở hoa
Con chiều nay, trở lại nhà
Lòng thành dâng Mẹ tách trà Vu Lan!
Vu Lan Nhớ Cha!
Hơi Thu lạnh lẽo trước hiên Nhà!
Lẻ bốn mùa rồi vắng bóng Cha!
Khói quyện linh đường khi sớm tối.
Sương giăng nấm mộ lúc chiều tà!
Tây phương chốn ấy hồn lưu lại.
Thế tục nơi này xác đã xa!
Mỗi buổi con về nay chỉ Mẹ.
Sầu dâng ngấn lệ vẫn chưa nhòa!
Vu Lan Nhớ Mẹ
Nắng mưa Mẹ gánh trên vai
Nuôi con khó nhọc để mai thành người
Lưng cơm của Mẹ luôn vơi
Chắt chiu dành dụm cả đời vì con
Vu lan nay Mẹ chẳng còn
Cài bông hoa trắng để con nhớ Người
Suối vàng chắc Mẹ ngậm cười
Con giờ khôn lớn còn Người mãi xa
Niềm thương như chợt vỡ oà
Nhạc thiền dìu dặt ngân nga trỗi về
Thương Cha thương Mẹ tình quê
Vu lan tháng bảy Mẹ về cùng con?
Gầy hao năm tháng mỏi mòn
Vu lan khóc Mẹ lòng con u sầu
Vu Lan Báo Hiếu
Tác Giả: Toc Ngan Hytv
Tháng này là lễ vu lan
Trong lòng con thấy vô vàn nhớ thương
Cha nằm dãi nắng dầm sương
Hai hàng lệ ướt xót thương cho người.
Trên bia cha vẫn mỉm cười
Mong cho con cháu một đời ấm no
Ngày xưa trời rét cha lo
Bao nhiêu chăn ấm con no giấc nồng!
Cha là biển cả mênh mông
Nuôi con cha chẳng kể công tháng ngày
Tấm thân cha mãi hao gầy
Lo cho cuộc sống đủ đầy ấm êm.
Công cha chưa kịp đáp đền
Bây giờ cha đã về miền Tây Phương
Cuộc đời sóng gió vô thường
Nay con về thắp nén hương dâng người.
Cầu Mong Cha Mẹ Bình An
(Nguyễn Quang Long)
Xa nhà đã mấy năm nay
Nhìn về quê mẹ, lệ cay dâng trào
Hai dòng nước mắt nghen ngào
Nhớ ơn cha mẹ, lao đao tháng ngày
Cho con cuộc sống hôm nay
Tương lai tươi sáng, tháng ngày yên vui
Nhớ thương cha mẹ ngậm ngùi
Chỉ mong cha mẹ yên vui tuổi già
Thương cha mẹ chốn quê nhà
Thức khuya dậy sớm, mưa xa chẳng màng
Bao nhiêu cực khổ lầm than
Chỉ mong con trẻ, hiên ngang với đời
Phương xa con viết mấy lời
Gửi về cha mẹ, mà rơi lệ nhòa
Giờ này con ở nơi xa
Cầu mong cha mẹ quê nhà bình yên
Phương xa con giữ lời nguyền
Bao lời cha mẹ nhủ, khuyên tháng ngày
Những lời răn dạy xưa nay
Khắc sâu tâm trí, đời này con ghi
Lạy cha lạy mẹ con quỳ
Công ơn trời biển khắc ghi muôn đời
Xa quê con gửi mấy lời
Tỏ lòng hiếu kính về nơi quê nhà
Không có mẹ nghèo, không có bố tồi, trong tim con chỉ có một người mẹ nhân hậu, một người cha nhân hậu, chăm chỉ và tràn đầy tình yêu thương. Đây là những chùm thơ về cha mẹ trong phật giáo mà meohaygiadinh muốn chia sẻ đến các bạn. Hãy chia sẻ bài viết này gửi đến cha mẹ, bạn bè nhé và đừng quên theo dõi Thơ chọn lọc để có nhiều bài thơ hay cho mình.
Để lại một bình luận